CHƯƠNG 233
Harry Pottter có thể làm chứng? Trước mắt Remus hiện ra người thanh niên có ánh mắt xanh lá dịu dàng nhưng kiên định, liền tin lời Snape. Harry Potter là một cái tên vĩ đại được người khác tin tưởng. Sau đó thân thể hắn mềm nhũn, miễn cưỡng tựa vào sofa, hai mắt đỏ au.
Khi hắn quyết định nói ra nơi ở của James và Lily, hắn không chỉ thấy có lỗi với James và Lily, có lỗi với hiệu trưởng Dumbledore, có lỗi với Sirius, có lỗi với Hội phượng hoàng, mà hắn càng cảm thấy có lỗi với những người bị hắn giết và những người bị hắn biến thành người sói. Trước khi nói ra bí mật, hắn còn có thể dùng lý do vì chính nghĩa, vì hòa bình của thế giới pháp thuật và thế giới Muggle, hy sinh một số người để bảo vệ đại cục, hơn nữa hắn tự nói cho chính mình, sự hy sinh của bọn họ là đáng giá, bọn họ không chết uổng, đồng thời cũng hạ quyết tâm sau khi chiến tranh kết thúc sẽ lấy tính mạng đền tội nhưng khi hắn nói bí mật cho Voldemort biết, thật rõ ràng, những lý do trên không còn ý nghĩa, nó lại trở thành một gánh nặng trong lòng Remus, ép hắn không thở nổi. Mỗi khi nhớ tới, hắn chỉ muốn tự sát, lại bị gia tinh trong nhà Snape ngăn cản. Máu tươi và tiếng thét đau đớn của người chết nhắc nhở hắn, hắn quá ích kỷ và tàn nhẫn. Hắn vì bạn bè, hắn không chút do dự hy sinh tính mạng và hạnh phúc của người vô tội, hơn nữa còn lấy cớ trốn tránh trách nhiệm, mà nguyên nhân chính chỉ là vì bọn họ là bạn bè tốt của hắn khi tính mạng của bạn bè bị lấy ra uy hiếp, hắn lại lựa chọn khuất phục. Chuyện này dày vò linh hồn hẳn, khiến hắn sống không bằng chết. Hắn không chính trực hiền lành như hắn nghĩ, tại thời điểm mấu chốt nhất, tính cách xấu xa chiếm lấy tâm hắn.
Nhưng bây giờ, sự đau khổ đó hoàn toàn biến mất, hắn thoải mái hơn rất nhiều. Bởi vì tất cả đều là giả, hắn không giết người, cũng không biến ai thành người sói, càng không ai bị những người sói hắn tạo ra giết chết, hắn kích động đến mức thiếu chút nữa thất thố, hắn thật sự vui vẻ!
” Thật tốt quá, thật tốt quá……” Hắn thấp giọng thì thầm, lấy tay che kín mặt.
Snape thử ôm lấy Remus, phát giác người trong lòng không cự tuyệt, liền biến sofa đơn thành sofa dành cho hai người, lặng lẽ ngồi bên cạnh Remus, càng ôm hắn chặt hơn. Thấy Remus dần bình tĩnh lại, hắn tiếp tục nói vấn đề mới, “Chuyện James Potter và Lily Potter, ngươi không cần quá tự trách. Không phù thủy nào có thể kiên trì trước mặt chủ nhân Voldemort, có lẽ Dumbledore có thể, nhưng ông ta không bao giờ đưa bản thân mình vào hoàn cảnh nguy hiểm. Chỉ cần phù thủy nào bị bắt, nhất định sẽ nói ra tin tức chúng ta cần, chỉ khác là thời gian dài hay ngắn. Ta cho rằng, ngươi có thể kiên trì ba tháng, đã là thành tích tốt nhất, rất nhiều phù thủy mạnh hơn ngươi đều không làm được. Ta không có ý nói ngươi để lộ bí mật nơi ở của vợ chồng Potter và tiểu Daniel là đúng, nhưng ngươi không thể chống lại sức mạnh của đối phương, vì bảo đảm tính mạng của bạn bè mà nói ra, có thể hiểu. Lựa chọn vấn đề này, cho dù ngươi chọn cách nào ngươi đều cảm thấy sai, cho nên lựa chọn của ngươi là bình thường. Ta tin rằng, vợ chồng Potter có thể hiểu nỗi khổ của ngươi, bọn họ đều biết ngươi là người hiền lành trọng tình cảm, vì không muốn tự tay giết chết Black, bọn họ sẽ không trách ngươi. Tuy ta hận James Potter, nhưng tính cách của hắn ta cũng hiểu rõ.”
“Nhưng ta không thể tha thứ cho chính mình. Một khi tiểu Daniel bị bắt được, James và Lily sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con của bọn họ. Đều là ta sai.”
“Nhưng ít nhất bọn họ vẫn sống, dù cuối cùng là bên nào thắng đi nữa.”
Remus im lặng, hắn khác James và Lily, dù cuối cùng là bên nào thắng, hắn đều không có lý do tiếp tục sống.