(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 121.
—o0o—
Hành trình đi Hẻm Xéo chấm dứt mỹ mãn trong cảm nhận của Harry. Tuy anh không ăn quá nhiều – chính xác mà nói, phần lớn đồ anh gọi đều vào bụng Tom và Abraxas – nhưng dù gì cũng chơi rất vui.
Sau khi đi ra tiệm kem Abraxas không đi ngay, Tom biết rõ cậu định làm gì, mà y vốn tưởng rằng Harry sẽ không biết, nhưng đáng tiếc thay, y không biết là Harry có một người bạn thân, mà người bạn đó mang họ Malfoy. Nhưng anh cũng không ngại, tâm trạng vui vẻ khiến anh có thể giả vờ như không biết mục đích của Abraxas, anh đi dạo toàn bộ Hẻm Xéo, cuối cùng còn đi vào tiệm sách mua vài cuốn, Tom ở bên cạnh kể lại những thay đổi mới nhất của Hẻm Xéo mấy năm nay, và cả giới phù thủy nữa.
Trong số tạp chí mới ra, từ ngữ “Chúa tể Hắc ám” xuất hiện với tỷ lệ cao nhất. Mỗi khi nhìn nội dung trên đó, Harry sẽ nở nụ cười mang cảm xúc nào đó nhìn Tom, khiến Tom mất tự nhiên.
Abraxas không hiểu, đối với người bên ngoài, hành động của Tom cực kỳ xuất sắc, nhưng xem ra, Harry Evans dường như cũng không vui cho lắm, thậm chí cậu có thể cảm thấy khi anh nhìn về phía Tom, có một ý tứ cảnh cáo.
Cho tới giờ Abraxas vẫn không rõ về tình cảm hai người. Có lẽ không ai có thể hiểu được quan hệ giữa cả hai, họ chỉ biết là khi tốt nghiệp hai người kia đã công khai tình cảm của mình, không một ai biết tình cảm đó bắt đầu từ lúc nào. Ngay cả Abraxas thân thiết với Tom nhất, năm đó cũng chỉ đoán Tom có người trong lòng, nhưng ngàn lần không nghĩ người kia chính là giáo sư của họ.
Mấy năm nay, thế lực Tom luôn mở rộng, dù ở ngoài số lượng Tử thần Thực tử vẫn ở một mốc cố định nhưng trên thực tế năng lực của y đã khiến Bộ Pháp thuật phải kiêng kị. Dường như Tom cũng không thích vị trí bộ trưởng Bộ Pháp thuật, nhưng y thích kiểm soát kẻ dưới. Bốn năm qua Tom từ chối rất nhiều ám chỉ, thậm chí trong đó có rất nhiều người có thể giúp Tom nhiều hơn, chỉ tiếc, dù là nhân duyên sương sớm thì Tom cũng khinh thường.
Tom là Slytherin tiêu chuẩn, nên hiểu như thế nào mới có thể lợi dụng được người khác, đáng tiếc trong mắt cậu, dường như Tom không định dùng ngoại lực. Nói cách khác, không định mượn ngoại lực từ những người muốn có quan hệ với y.
Không ai biết vì sao, cho đến hôm nay Abraxas nhìn thấy Harry, mới giật mình nhận ra mọi giải thích đều đến từ người trước mắt hiền hòa mà rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng tuyệt đối không nên đi cùng Tom này. Ai nấy đều thấy, tính cách Harry nhẹ nhàng, mà anh thích hợp hòa mình với Gryffindor hơn, tính cách này không hợp với Tom, vì Tom ẩn nhẫn, khiến người ta khó có thể đoán được. Nhưng hai người như thế lại đến với nhau.
Trong lúc mơ hồ, hình như vì một người này mà Tom có lý trí trên mặt tình cảm. Nếu thật sự là vậy… Mắt Abraxas lóe lên. Như vậy chỉ cần tiếp xúc tốt với Harry Evans, dựa vào ảnh hưởng của anh ta tới Tom, có thể mang đến khá nhiều ích lợi cho gia tộc Malfoy. Dù sao mục tiêu của cậu là bộ trưởng Bộ Pháp thuật, nhưng cậu không muốn trở thành con rối của Tom. Cậu có thể cùng Tom lợi dụng lẫn nhau, nhưng kiên quyết không thể bị Tom kiểm soát.
“Có vẻ Abraxas đã ra quyết định nào đó.” Trong lúc chào tạm biệt, Harry nhìn nơi Abraxas độn thổ, suy nghĩ nói.
“Có lẽ vì tò mò về anh.” Tom nói, “Gia tộc Malfoy luôn biết nơi có ích lợi.”
“Vì thế sẽ dốc hết sức đi giành?” Harry nhíu mày, cầm thứ trong tay ném cho Tom, “Slytherin gian xảo.” Anh hừ hừ, sau đó vỗ vỗ tay tỏ vẻ anh không muốn cầm lại thứ trong tay Tom.
Tom chỉ có thể bất đắc dĩ đi phía sau anh. Ở cạnh Harry càng lâu thì càng có thể thấy một mặt không muốn ai biết của Harry. Gian xảo, bốc đồng, dứt khoát, mạnh mẽ, trẻ con, thật khó tưởng tượng một người lại có nhiều đặc điểm như vậy, dường như mỗi một ngày Harry đều cho y một bất ngờ.
Năm ngày sau, rốt cuộc trong giám sát của Tom Harry có thể thoải mái ăn gì đó, mà còn vận chuyển được sức mạnh trong cơ thể.
“Tuy trước kia tôi cũng ăn một ít đồ đơn giản, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến những ngày như thế này.” Harry ăn điểm tâm mình tự làm, tuy bỏ lệnh cấm nhưng anh cũng không được ăn uống quá độ, anh có thể làm một ít điểm tâm mình muốn ăn, sau đó ăn một ít. Đồng thời, có thể vận chuyển pháp lực rốt cuộc anh liên hệ được với Ron.
“Merlin ơi, rốt cuộc cậu đã liên lạc với mình.” Vẻ mặt Ron như sắp khóc, “Cậu chờ mình một chút.” Sau đó anh bỏ gương hai mặt xuống, Harry nghe được tiếng cậu ấy chạy đi rồi tới hét to. “Hermione, Harry gửi tin, nhanh tới.”
Sau đó ở nơi Harry không nhìn thấy, như đã trải qua một trận hỗn loạn. Khi gương hai mặt bên kia có người, anh thấy được Hermione đang lo lắng, “Merlin ơi, Harry à giờ cậu có khó chịu chỗ nào không những năm gần đây cậu không liên lạc chúng mình còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện gì.” Cô có vẻ trưởng thành hơn trước, mái tóc xõa tung năm trước đã được cô búi lên, có sức hút hơn.
“Hermione, xin lỗi.” Harry nói, “Mình hôn mê bốn năm, lúc trước bị ảnh hưởng tạo ra thương tổn quá lớn cho mình, mấy ngày nay mình đang điều trị lại. Trong vài năm hôn mê cơ thể mình đều tuần hoàn dựa vào độc dược nên mình phải làm quen với quá trình thích ứng đồ ăn và vận chuyển pháp lực trong cơ thể.”
“Cậu hôn mê bốn năm!” Hermione lo lắng nhìn anh, “Chỉ do ảnh hưởng của trận pháp?”
“Trận pháp ảnh hưởng khiến tuần hoàn pháp lực trong cơ thể mình rung chuyển, Hermione, mình nghĩ nguyên tố pháp thuật hắc ám trong cơ thể mình về sau không đè nén được nữa.” Mà để nguyên tố pháp thuật cơ thể cân bằng, Harry chắc chắn phải học cách kiểm soát chúng.
Harry sống nhiều năm như vậy, cực kỳ không muốn trở thành phù thủy hắc ám, đáng tiếc cuối cùng anh cũng phải trở thành một thành phần trong đó.
“Mình biết cậu rất buồn, Harry.” Hermione nói, “Nhưng không còn cách nào, chúng mình phải đảm bảo cậu an toàn, Harry.”
“Ừ, mình biết, mình biết cậu lo lắng, Hermione,” Harry gật đầu, “Chỉ là mình hơi gượng gạo.”
“Cậu cũng có thể chia sẻ tâm sự với chúng mình,” Hermione đau lòng nhìn anh, “Vậy hiện tại… cậu hôn mê bốn năm, Tom biết không?”
“Trước kia cậu ấy không biết,” Nhớ tới cuộc sống với Tom gần đây, mắt Harry ấm áp hơn, “Nhưng bốn năm qua, cậu ấy không làm mình thất vọng.”
Anh biết Tom sẽ lén tiếp tục phát triển Tử thần Thực tử, nhưng mọi chuyện đều nằm trong phạm vi chấp nhận của anh. Bây giờ anh lấy thân phận bạn đời đứng cạnh Tom, anh không phải giáo sư Tom, anh không nên nói với Tom rằng phát triển Tử thần Thực tử và phát triển pháp thuật hắc ám không tốt thế nào. Dù anh cảm thấy không thoải mái nhưng anh nên ủng hộ sự nghiệp của Tom. Là con người, luôn hy vọng được thành công khi còn sống, mà giới hạn duy nhất của Harry chỉ là linh hồn Tom đầy đủ mà thôi.
“Trông cậu rất vui.” Hermione nói, “Chỉ mong cậu lựa chọn đúng.”
“Mình cho rằng cuối cùng mình có thể được Merlin ưu ái một lần.” Harry nói.
Anh nằm trên sô pha, lấy tay cầm điểm tâm, “Cậu thì sao, Hermione, gần đây các cậu khỏe chứ?”
“Mình kết hôn với Draco,” Mặt Hermione đỏ lên, “Lúc ấy chúng mình rất lo cho cậu, tuy không có tâm trạng nghĩ tới việc này nhưng khi đó… có chuyện, chúng mình cần cho Scorpio một gia đình đầy đủ, nên cha mẹ thúc giục chúng mình kết hôn. Chúng mình dùng thuốc Đa dịch, lúc chiến tranh chúng ta đều bảo quản một ít tóc của đối phương để có thể thay đổi bất cứ lúc nào không phải sao, sau chiến mình vẫn chưa vứt hết, nên mình để một người đóng giả cậu, Neville bằng lòng giúp nên không ai cảm thấy khủng hoảng vì cậu không xuất hiện.”
“Các cậu có con?” Harry hơi ngạc nhiên, “Ý mình là, chúc mừng hai người, tuy hơi muộn.”
“Cám ơn, chúng mình rất muốn để cậu làm ba đỡ đầu của thằng bé, đáng tiếc khi đó cậu mất tích, nên chúng mình hỏi Zabini, Draco nói anh ấy kiên quyết sẽ không để Ron trở thành ba đỡ đầu của Scorpio.” Hermione lộ nụ cười hạnh phúc, “Mình đã thành công tranh cử bộ trưởng Bộ Pháp thuật, giờ Draco chính là cấp dưới của mình.”
Harry bật cười.
“Được rồi, mình biết cậu rất vui, Zabini làm chủ biên, Neville về Hogwarts làm giáo sư, còn Ron…” Hermione nhíu mày, giọng nói nhỏ hơn, “Không biết có phải mình đoán sai hay không, mình vẫn cảm thấy tuy Ron rất lo cho cậu nhưng đó không phải là nguyên nhân chân thực nhất.”
“Ý cậu là…”
“Ron ấy, vài năm nay như luôn có tâm sự, cậu ấy là người không giấu được nhưng mình không hỏi ra nổi.”
“Có điều gì khó nói chăng?” Harry nhíu mày, “Tìm thời gian rảnh nói chuyện cùng cậu ấy? Nếu bốn năm đều như vậy mình cũng cảm thấy có vấn đề.”
“Mình cũng thấy vậy.”
“Hiện tại chúng ta tìm được cách liên lạc sẽ thoải mái hơn nhiều, đến lúc đó nếu có tin tức gì thì phải báo cho mình trước tiên nhé.”
“Mình biết rồi, Harry, vậy hy vọng cuộc sống mới của cậu sẽ tốt đẹp.” Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Hermione biết Ron bị cô đuổi đi đã trở lại, vì thế cô thay đổi đề tài.
“Cám ơn lời chúc của cậu, Hermione.”
Cả ba không gặp bốn năm, sau khi liên lạc được, biết Harry không có chuyện gì, tam giác vàng lại thoải mái như trước, họ tán gẫu những chuyện xảy ra gần đây, thật ra phần lớn thời gian đều là Hermione và Ron nói Harry nghe, dù sao anh hôn mê bốn năm, bên này anh không có chuyện gì để kể.
Chống đỡ sự tiêu hao giữa hai không gian chính là pháp lực trên người Harry, dù sao lần này là do anh đơn phương liên lạc, nên để phòng ngừa tiêu hao quá độ, hai tiếng sau Harry cắt liên lạc. Người nào đó gần đây quản lý ngày càng chặt, luôn không cho anh làm này làm nọ nhưng nể vào tâm trạng tốt nên Harry cũng không định phát hỏa.
Được rồi, thật ra Harry cậu chỉ là vì bị Tom quản nghiêm không dám làm ẩu, chẳng lẽ cậu dám nói không phải ư?
– End 121 –
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});