(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 120: SỢ VỢ.
—o0o—
Dù đã đoán được giữa hai cây đũa phép sẽ có bất ngờ nhưng Harry cũng cực kỳ ngạc hiên. Anh chưa từng nghĩ khi hai cây đũa phép kết nối sẽ có phản ứng thần kỳ như vậy. Xinh đẹp mà thần kỳ, thậm chí qua đũa phép kết nối, anh có thể thoáng cảm nhận được tâm trạng đối phương.
Harry nhìn Tom cũng đang cực kỳ ngạc nhiên, cuối cùng mỉm cười. Xem ra, anh đã chọn đúng.
“Thật sự là kỳ diệu.” Ollivander nhìn phản ứng của hai cây đũa phép, ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, tôi cũng thấy thế.” Harry nói, “Tôi chỉ dự cảm cây đũa phép này sẽ phù hợp với tôi, nhưng không ngờ nó lại phù hợp tới thế.” Nguyên nhân lớn nhất lựa chọn cây đũa phép này là vì chất liệu gỗ giống hệt với đũa phép cũ của mình, cả đời phù thủy chỉ có một cây đũa phép, những cây sau phần lớn không còn thích hợp nữa, vì cây đũa phép đầu tiên đã đi theo họ từ năm 11 tuổi, đã trải qua thời kỳ từ không ổn định đến ổn định, ngay từ đầu xa lạ rồi quen thuộc, quá trình này không thể thay thế bởi bất cứ cây đũa phép nào khác.
Đũa phép của Harry đã bị vỡ nát, anh chỉ có thể đi tìm một cây đũa phép có kết cấu giống với đũa phép cũ, như vậy mới có thể khiến anh quen được nó.Nó cũng là lý do tại sao trước đó anh sẽ nói tìm cây đũa phép này. Nhưng anh không ngờ, cây đũa phép này lại phù hợp tới thế, thậm chí cho anh cảm giác lần đầu tiên đi lựa đũa phép. Xem ra anh đã chọn đúng.
“Tôi rất vui vì đũa phép có thể tìm được phù thủy phù hợp với chúng,” Ollivander nói trước kia chưa từng có chuyện như vậy, “Anh biết không, trước kia quả thật tôi đã từng làm một ít đũa phép anh em, dù sao đôi khi tôi có thể lấy nguyên liệu làm ra hai cây đũa phép, hoặc là nói, tôi có thể lấy được hai cái lông đuôi phượng hoàng từ một con, tuy rất hiếm nhưng mọi việc rồi sẽ có bất ngờ.”
“Nhưng, dù tôi đã bán vài cây đũa phép anh em như thế nhưng chưa từng có tình huống này.” Ollivander ngạc nhiên nhìn họ, “Đũa phép cộng minh, thậm chí còn khiến pháp lực chủ nhân chúng cộng minh, là chuyện chưa bao giờ nghe nói.”
“Đúng vậy, sẽ luôn có bất ngờ.” Harry nhìn đũa phép trong tay, nó bóng loáng đầy đủ, không giống như ông bạn già của anh, nhắc mới nhớ vào năm thứ tư anh mới biết được hóa ra đũa phép cũng cần được bảo dưỡng và lau chùi – cho tới nay anh chỉ biết bảo dưỡng chổi bay – anh cũng từng nghĩ sẽ đối xử thật tốt với đũa phép của mình, nhưng hiển nhiên sau bài thi anh quên khuấy mất.
Hơn nữa dần dần chiến tranh và các chuyện liên qua khiến anh cảm thấy quá bận rộn. Ông bạn già của anh đầy các vết xước, dù chúng rất nhỏ nhưng chỉ có phù thủy mới hiểu rõ đũa phép của mình, không phải sao? Mà đũa phép trong tay anh, không chỉ đầy đủ, thậm chí còn phù hợp 100%.
“Không sai không sai, tuy chúng ta còn hiểu rất ít về đũa phép nhưng mỗi một tình huống kỳ lạ đều khiến chúng ta nhớ kỹ, nói vậy mới có thể khiến đũa phép phát huy được hiệu quả tốt nhất.” Thảo luận về lĩnh vực của mình, Ollivander cực kỳ hưng phấn, “Tuy tôi chưa từng gặp tình huống của anh nhưng tôi có thể kết luận, hai cây đũa phép này trong tay hai người sẽ có hiệu quả vô cùng.”
“Chúng tôi có thể coi đó là lời khen.” Tom cười nói.
“Hai người hoàn toàn xứng đáng.”
“Tôi có cảm giác lần đầu tiên đi lựa đũa phép.” Harry cảm thán.
“A, đúng vậy, nhìn từ phản ứng đũa phép giống như lúc phù thủy nhỏ lựa chọn đũa phép vậy, nhưng tình huống này không xảy ra ở phù thủy trưởng thành, tuy nhiên, anh là một người cực kỳ kỳ diệu, anh lại có thể có được hai cây đũa phép định mệnh.” Một phù thủy chỉ có một cây đũa phép phù hợp nhất với mình, điều này đã là kiến thức ở giới phù thủy, nhưng hiển nhiên kiến thức vĩnh viễn không có giới hạn.
Harry không muốn ai biết chuyện mình đến từ không gian khác nên anh cũng không nói đũa phép cũ của mình có cùng kết cấu. Anh nghe hết lời Ollivander nói.
“Tôi nghĩ tôi có thể nghiên cứu về đề tài này, có lẽ có thể phá bỏ tình huống mỗi phù thủy chỉ có một cây đũa phép định mệnh chăng.” Ollivander liên miên nói.
Cuối cùng, thậm chí Ollivander còn không lấy tiền. “Tình huống của anh cho tôi một ý tưởng mới.” Ollivander trịnh trọng nói với Harry, “Linh cảm này quan trọng hơn nhiều việc bán được một cây đũa phép. Vì thế tôi cũng không định thu phí, có thể cho tôi thấy cảnh tượng kỳ diệu đó đã là quý giá lắm rồi.”
Dù Harry khăng khăng nhưng Ollivander vẫn không thu phí, cuối cùng định đi thực nghiệm sớm một chút mà tiễn hai người, rồi đóng cửa không buôn bán nữa. Dù sao giờ là trong nghỉ hè, muộn nhất cũng phải tới giữa tháng 8 Hẻm Xéo mới có thể náo nhiệt. Vì thế vào tháng bảy, dù ông không buôn bán cũng không sao cả.
“Được rồi…” Người làm đũa phép cũng như người làm độc dược, chỉ cần muốn đi nghiên cứu thì sẽ mặc kệ hết tất cả. Harry cất cây đũa phép mới đi.
“Một khi ông ta nghiên cứu thành công, vậy ông ta sẽ có được cái lợi lớn hơn cả tổn thất ngày hôm nay.” Tom đứng cạnh Harry, nhìn anh nói.
“Đáng tiếc là tôi cảm thấy nghiên cứu của ông ấy sẽ rất khó khăn, vì tôi là tình huống đặc biệt.” Harry nói.
“Có đôi khi anh cảm thấy khó khăn là vì anh không biết nó.” Tom nói, “Ollivander là người có trí tuệ vượt bậc về đũa phép, có lẽ thật sự có thể khiến ông ấy nghiên cứu ra gì đó cũng không biết chừng.”
“Có lẽ vậy.” Harry nói, “Đũa phép mua xong rồi, vậy chúng ta đi nơi nào nữa?”
“Anh đã lâu không ở nước Anh, không muốn xem nơi này thay đổi thế nào sao?” Tom khẽ cười nói, “Dù anh muốn đi đâu tôi cũng sẽ đi cùng anh.”
“Đó là cậu nói nhé.” Vốn một câu cực kỳ tình cảm, Harry trì độn lại không có cảm giác gì, sau khi được Tom cam đoan, anh nhíu mày, vươn tay kéo Tom, đi về phía mình biết. Chưa tới một phút, Tom đã bị Harry kéo tới nơi anh muốn đến. Vì thế y chỉ có thể dở khóc dở cười đứng trước tiệm kem.
“Sao, sợ mất mặt à, ngài Chúa tể Hắc ám.” Cái tên mà người khác sợ hãi, trong câu nói của Harry lại trở thành trêu đùa, “Nhiều người nhìn cậu như vậy, nếu không cậu đi đọc sách đi, tôi tự vào?” anh nháy mắt mấy cái nhìn Tom, dường như cực kỳ vui vì ý tưởng này của mình.
Tom tiến lên giữ chặt tay anh, đưa anh vào trong, “Đêm nay tôi còn muốn vào phòng mà.” Bỏ lại Harry một mình? Harry là Gryffindor không biết âm thầm báo thù, anh ấy sẽ trực tiếp dùng hành động nói cho bạn biết: anh ấy khó chịu, bạn xui xẻo rồi!
Harry bĩu môi, ra sức kìm nén khóe miệng giơ cao.
Người bán hàng không quan tâm tình huống chính trị hiện tại, cũng không quan tâm người đi vào tiệm hắn là bộ trưởng Bộ Pháp thuật hay là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, hắn chỉ quan tâm kem của hắn có khiến khách hài lòng hay không thôi.
Harry chỉ vào ba bốn thứ.
Tom nhìn tờ danh sách nhíu mày, “Anh đang muốn ăn rồi nôn sao?” Hôm trước anh ấy còn ăn thức ăn lỏng, hôm qua còn ăn đồ nhẹ, chưa tới một tuần đã có thể khiến dạ dày chấp nhận đồ ăn đã là không tồi rồi, còn muốn chọn ba bốn thứ ở trong tiệm kem? Anh ấy đang muốn nếm thử rồi chạy ra nôn à? Tình huống hiện tại của người kia ngay cả độc dược không thể nào giúp được.
“Tôi không ăn hết chẳng lẽ cậu không ăn được.” Harry nói không hề gì.
Bản thân anh biết rõ tình trạng của mình, bữa sáng hôm nay chủ yếu là đồ ăn nhẹ, thậm chí còn thiên về đồ ăn lỏng, anh chọn nhiều món ngọt như vậy đương nhiên không chỉ ăn một mình, đáng tiếc không ăn hết được, nhưng anh không ăn hết chẳng lẽ Tom không thể ăn sao?
“Hay là cậu sợ bị người ta thấy Chúa tể Hắc ám vĩ đại ăn mấy thứ này trong tiệm kem?” Harry nhướng mày nhìn y, “Tôi biết một người lãnh đạo cần giữ hình tượng của mình, nếu cậu cảm thấy sợ thì tôi cũng không thể nói gì.”
“Anh biết rõ trước mặt anh tôi chỉ là Tom Riddle.” Tom không biết làm thế nào mà nói.
“Hừ.” Harry hừ lạnh một tiếng.
“Anh muốn gì thì tôi làm nấy được không.” Tom cũng không tức giận, cầm tay Harry trên mặt bàn, y uy hiếp kẻ dưới dựa vào thực lực, nếu ở trước mặt Harry còn muốn giữ hình tượng, vậy tội gì y phải yêu Harry? Y không là người như vậy, không quan tâm mọi thứ, chỉ người này mới có thể khiến y thả lỏng trong lúc bận rộn?
“Coi như cậu biết điều.” Harry hừ hừ.
“Không có biện pháp, ai bảo tôi sợ vợ chứ.” Tom vô tội nói.
“Tom Riddle.” Harry trừng y, lúc này Tom đang ngồi đối diện, anh không vươn tay đến, nhưng đánh lên cái tay đang cầm tay mình.
Khi Harry chọn đồ Harry chỉ muốn nếm thử, căn bản anh không ăn nhiều. Đồ còn dư xem ra là phải nhét vào bụng Tom rồi.
Hai người ầm ĩ thoải mái, Tom cũng không ghét đồ ngọt, dù sao trước kia y cũng đã từng rất thích đồ ngọt, trẻ con càng cố chấp với những gì mình không có được, mà khi đó ở cô nhi viện họ có thể có bánh mì cung cấp dinh dưỡng, ăn không đủ no nhưng không có vấn đề về suy dinh dưỡng. Bánh mì đó phần lớn không có mùi vị, nhất là chúng nó còn quắt queo.
Tom cũng không ghét, năm đó khi y vào Hẻm Xéo mua đồ nhìn tiền còn dư, kiên quyết mua món đồ xa xỉ với nhiều gia đình, chính là kem ở tiệm này.
Chỉ là nhiều năm rồi y chưa từng ăn đồ ngọt. Hiện giờ bị Harry cho ăn nhiều như vậy, y cảm thấy một thời gian tiếp theo y sẽ không muốn chạm vào đồ ngọt nữa.
“A, xem ai đây,” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên, Harry quay đầu, đúng lúc thấy Abraxas đi tới chỗ họ, “Tom, đã lâu rồi không gặp cậu ở Hẻm Xéo.”
Khi tới chỗ họ cậu cảm thấy ngạc nhiên vì cạnh Tom còn có người. “Không ngờ hôm nay cậu lại đi ra cùng người khác, a…” Hiển nhiên khi thấy Harry cậu càng kinh ngạc hơn, “Giáo sư Evans.” Cậu nói, “Bốn năm không gặp, thầy thế nào rồi.”
Đối với chuyện Tom tới nước Pháp một chuyến rồi ôm một người đàn ông trở về, sau đó người này đột nhiên mất tích, Tom vội vàng chạy về nước Anh, thì đã có người trong Tử thần Thực tử báo cáo cậu, mà nghe nói kẻ đưa người đàn ông thần bí đó đi là gia tộc Black. Abraxas có con đường riêng để tra được tin, nhưng cậu không ngờ người này lại là giáo sư Harry Evans đã biến mất bốn năm.
“Tôi vẫn như bốn năm trước, mấy năm nay chắc chắn tôi không bị ngược đãi rồi.” Harry cười nói, “Abra cậu tới đúng lúc lắm, cùng tới ăn kem đi, tôi có thể giới thiệu cho cậu mùi vị mà Tom thích.”
Tom nhướng mày. Cái gọi là mùi vị mà Tom thích, là anh ấy thích mới đúng chứ?
“Vậy thật sự là may mắn.” Được rồi, cậu chủ Malfoy xuất hiện trong này có lẽ sẽ là tiêu đề báo ngày mai, nhưng cậu cảm thấy, trước khi cậu được đăng thì có lẽ họ sẽ chú ý việc Tom xuất hiện ở đây hơn. Bởi vậy người gặp nạn không phải cậu. Hơn nữa cậu thật sự rất ngạc nhiên giáo sư biến mất bốn năm sao lại xuất hiện. Nghĩ đến vẻ mặt dần dần trở nên lo lắng của Tom trong bốn năm, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ và cưng chiều hiện tại của Tom, tuy thế này Tom không giống người lãnh đạo Tử thần Thực tử, nhưng không thể không nói, Tom thế này giống người hơn, chứ không phải là Chúa tể Hắc ám lạnh lùng vô cảm kia.
“Con người vốn rất tò mò, tôi thật sự rất muốn biết mấy năm nay giáo sư đã đi đâu.” Abraxas nói, “Năm đó chợt thay đổi giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám khiến rất nhiều người giật mình, dù sao có lẽ thầy không biết chứ rất nhiều người thích cách giảng dạy của thầy.”
“Không phải dùng kính ngữ với tôi đâu, Abra.” Harry cười nói, “Các cậu đã tốt nghiệp, hơn nữa tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, cứ coi tôi là bạn được rồi, cậu cảm thấy thế nào?”
“Bạn sao?” Mắt Abraxas lóe lên, “Đây là vinh hạnh của tôi.” Nhưng muốn làm bạn của Malfoy, anh có tư cách này sao?
Trong mắt Abraxas, tính cách Harry thích hợp với Gryffindor hơn, dù sao người có thể không có dã tâm nói muốn làm bạn với Malfoy, trong mắt người ngoài là một chuyện rất ngu. Giao tiếp với Malfoy, là phải trả giá ích lợi đủ để Malfoy để ý.
Mà Abraxas không biết, dù không có chỗ cho đối phương lợi dụng thì Harry vẫn có thể là bạn của một Malfoy. Dù sao ở một thời không khác, anh đã thành công trở thành bạn cùng sống chết với Draco.
“Tôi nghĩ cậu đang bề bộn tranh cử.” Trò đùa này có thể lừa ai đó, người kia cho rằng có thể lừa y sao? “Nhưng xem ra cậu rất rảnh?”
“Cậu không biết hưởng thụ cuộc sống, Tom à.” Abraxas múc một thìa kem, “Cậu xem Harry còn hiểu hơn cả cậu, trước kia dù tôi nói thế nào thì cậu cũng không đi cùng tôi đến Hẻm Xéo đi dạo đâu.”
“Không có cách nào, ai bảo cậu ấy sợ vợ chứ!” Harry nghịch ngợm nhìn Tom, lặp lại lời trêu đùa của Tom trước đó.
“Sợ vợ?” Abraxas ngạc nhiên, “Tôi chưa bao giờ biết hóa ra Tom lại sợ vợ, quá ngạc nhiên.”
Nhưng Harry định trêu chọc Tom lại không nghĩ tới, Abraxas đã nhận được một tin tức mình muốn. Điều tra người đàn ông được Tom mang về rốt cuộc có quan hệ gì với Tom. Trước đó cậu cũng chưa biết là Harry, mà sau khi nhìn thấy Harry, đương nhiên cậu sẽ liên tưởng tới chuyện hai người lúc tốt nghiệp, nhưng Tom Riddle sẽ đợi Harry bốn năm mà không tìm ai khác là một chuyện khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên. Cậu cảm thấy trong ấn tượng của mình, Tom phải là người biết lợi dụng tất cả.
Chẳng qua vào giờ phút này, từ lời nói của Harry, cậu không thể không kinh ngạc. Bốn năm nay Tom thật sự đang chờ Harry? Mà Tom chưa bao giờ xuất hiện ở Hẻm Xéo lại vì Harry nên mới có mặt ở đây mà còn kiên nhẫn cùng đối phương ngồi trong tiệm kem, thật sự là chuyện khiến người ta phải rớt con mắt.
Nhưng, nghĩ đến sự kỳ lạ khi Tom còn đi học, nghĩ đến sự kỳ lạ của Tom lúc này, Abraxas cảm thấy mình không thể nào không thừa nhận, có lẽ với Tom Harry Evans là người đặc biệt nhất.
– End 120 –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chỉ có Harry có thể để Tom làm người bình thường o()o tôi cảm thấy con trai nhà mình rất là giỏi nha o()ツ┏━┓
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});