(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 89: CON RẮN KIA.
—o0o—
Phù thủy hắc ám xoay người, ngược lại ông ta không đội mũ, có vẻ đã hơn 40 tuổi, chắc vì sống ở một góc âm u không có ánh mặt trời như Knockturn thời gian dài, làn da không được hồng hào khỏe mạnh.
“Nơi này không phải nơi các ông đặt hàng hóa, nhưng người ở đây cũng là mục đích tôi đến.” Harry chậm rãi đi tới, “Các ông không nên ra tay ở Hogwarts.”
“Thật sao.” Ông ta nhìn Bell bị trói mà không thể giãy dụa, “Theo tôi được biết, Grindelwald rất coi trọng trò ấy.” Dù Knockturn là nơi không có nhiều phù thủy tập trung, nhưng trực tiếp đối mặt với Grindelwald không phải là một ý kiến hay, “Các ông muốn làm gì Bell? Chém? Băm? Nấu?” Harry nhìn sang, nhẹ nhàng hỏi.
Mà Bell chỉ nhìn anh, sau đó lại nhìn nhìn cái vạc, ngược lại không bị dọa bởi câu hỏi của Harry. Cũng đúng, người sinh ra đã là phù thủy hắc ám như cậu, có thể không bị hoảng sợ, cậu cũng không phải là đứa trẻ 11 tuổi, cậu đã sắp trưởng thành, nếu không phải Harry chen vô khiến Grindelwald làm hòa với Dumbledore thì chắc qua một năm nữa, cậu sẽ gia nhập Thánh Đồ, tham dự vào chiến tranh rồi.
“Hoặc là…” Harry bất ngờ ra tay, “Các ông muốn dùng cơ thể trò ấy làm vật dẫn cho ai đó.”
Thần chú đánh trúng một phù thủy khác, chắc phù thủy hắc ám không ngờ Harry thình lình ra tay như vậy, ông ta tránh được nhưng phù thủy hắc ám kia lại bị trúng. “Ông ta” ngã xuống, tứ chi vỡ tan.
Lúc này Bell mới nhận ra, hóa ra phù thủy hắc ám vẫn đứng bên cạnh người kia lại chỉ là một con rối gỗ. Thảo nào phù thủy hắc ám có thể kịp phản ứng chỉ trong nháy mắt, vừa bảo vệ vạc lại còn có thể né tránh, mà người này lại bị đánh trúng, “ông ta” căn bản không phải người.
“Phá hỏng nhà của chủ cũng không phải là hành vi lịch sự.” Người nọ không lấy đũa phép ra, cười khẽ, phất tay một cái, vô số tia sáng đánh tới phía Harry.
“Bàn về lịch sự ở Knocturn?” Harry cười nhạo, “Chỉ sợ vừa vào Knockturn tôi đã bị xé rách rồi.” Thần chú anh xoay vòng trên không, cởi dây trói cho Bell, mà giáo sư kia còn đang hôn mê, không tỉnh lại.
“Thầy…” Bell há miệng, nhưng không biết nên nói gì. Thật ra cậu không tiếp xúc với Harry quá nhiều, vì Harry là giáo sư chỉ đạo cho quán quân Hogwarts, nên dù cậu cảm thấy cách dạy của Harry không tồi nhưng khi đi dự lớp Harry cậu chỉ im lặng không hỏi ý kiến, hết giờ thì tan học. Dù gì cũng là giáo sư chỉ đạo của quán quân khác, cậu cảm thấy không nên tiếp xúc quá nhiều làm gì.
Ấn tượng của cậu về Harry chỉ là một giáo sư khôi hài, có trách nhiệm, hiền lành có lễ, nhưng đôi khi cũng sẽ điên cuồng với học trò. Cậu cũng không biết giáo sư này lại biết pháp thuật hắc ám, sau khi cậu bị đưa tới nơi này cậu đã nghĩ tới kết cục của mình rồi. Đơn giản chỉ là một dược liệu, hoặc là chủ nhân chúng tìm cậu. Cậu chưa từng nghĩ, người tới đây đầu tiên lại là vị giáo sư này.
“Cách dạy học ở Durmstrang khác với Hogwarts, nhưng thầy nghĩ trò chắc đã học qua thần chú không tiếng động không đũa phép rồi chứ?” Harry kéo cậu ra phía sau mình, khẽ nói, “Tuy pháp thuật không đũa phép có khó nhưng Gellert coi trọng trò như vậy, thầy nghĩ hẳn không phải không có lý do gì.”
“Thầy…” Bell giật mình nhìn anh. Người này… gọi thẳng tên người kia? Lại còn tự nhiên đến thế?
“Giữ vững tinh thần,” Harry nhìn Bell một cái, trên người Bell có một số vết thương, mà còn đang chảy máu, anh đi quá vội không mang theo độc dược nào, lúc này cũng không giúp được gì, “Trò muốn tiếp tục ẩn giấu thực lực, thầy có thể mang trò theo, nhưng giáo sư của trò định ở lại đây? Cẩn thận vết thương của chính trò.” Nói xong anh bước lên trước, hình tượng phù thủy lịch thiệp không còn nữa, Harry nói đúng, bàn về lịch sự và khách sáo ở Knockturn thì chỉ chờ bị xé nát.
Bell đứng phía sau Harry, bên cạnh là giáo sư đang hôn mê, dù sao người lớn rắc rối hơn trẻ con, nên giáo sư của cậu bị hôn mê bởi cả thần chú và độc dược.
Harry vẫn để Bell ở phạm vi bảo vệ, anh không cho đối phương bất cứ cơ hội nào có thể bắt lấy Bell.
Bell mê muội nhìn hai người quyết đấu. Đây không phải là “quyết đấu” mà các giáo sư biểu diễn cho họ khi đi học, nó còn kích thích hơn, và mạnh hơn nhiều, dù tầng hầm này quá mức nhỏ hẹp cũng không ngăn cản họ phát huy. Đây mới là quyết đấu thực sự của những kẻ mạnh. Mà bọn nhỏ Durmstrang, sùng bái kẻ mạnh, càng sùng bái kẻ mạnh ở lĩnh vực pháp thuật hắc ám. Harry, đối với họ, hoàn toàn xứng đáng là kẻ mạnh.
Bên kia, ở giữa phòng, Harry nhìn người nọ, dần dần thấy không ổn. Lời nguyền Độc đoán. Harry hơi hơi nhíu mày, người này… bị ếm Lời nguyền Độc đoán.
Trong ba lời nguyền không thể tha thứ, chắc Harry biết rõ nhất về Lời nguyền Độc đoán, anh đã từng được thể nghiệm, cho đến khi mình chống lại được Lời nguyền Độc đoán. Sau đó anh đã từng giúp các bạn cùng chống lại Lời nguyền Độc đoán. Anh biết cách đối phó Lời nguyền Độc đoán, đương nhiên cũng biết sử dụng và quan sát.
Phù thủy hắc ám luôn luôn có vẻ lo lắng hơn người khác, ngay từ đầu Harry không nhìn ra điều khác lạ vì Harry đã gặp rất nhiều phù thủy hắc ám điên cuồng, người sử dụng thủ đoạn độc ác như người này không hề kỳ lạ, hơn nữa rất nhiều người điều chế độc dược và thí nghiệm pháp thuật hắc ám mà làm hại cơ thể mình, ánh mắt có hơi mê man cũng không lạ.
Nếu không phải vừa nãy sau khi trúng phải thần chú của mình mắt người kia chợt lóe sự giãy dụa rồi biến mất cộng thêm tầm mắt hơi hỗn loạn trở nên tỉnh táo thì Harry cũng sẽ không phát hiện ra người này trúng Lời nguyền Độc đoán. Chắc là thần chú Harry đi vào khiến hai luồng pháp lực va chạm làm đối phương có thời gian thoát khỏi trói buộc của Lời nguyền Độc đoán, phù thủy hắc ám biết rõ các vu thuật hắc ám, càng rõ hơn về Lời nguyền Độc đoán, chỉ cần có khe hở thì ông ta có thể cố gắng đối phó với thần chú này.
Harry nhìn phù thủy hắc ám dần dần dừng lại, áp suất đang tràn ngập toàn thân chậm rãi biến mất. Anh thấy vậy cũng tạm ngừng lại, tuy vẫn duy trì tư thế cảnh giác nhưng không còn tiếp tục tấn công đối phương. Anh nhìn Bell, trên người Bell có một số miệng vết thương đang chảy máu, cũng may là không nghiêm trọng, anh đọc vài thần chú, anh biết cách cầm máu đơn giản.
“Giáo sư…” Bell chần chờ hỏi, “Ông ta…”
“Ông ta trúng Lời nguyền Độc đoán,” Harry nói, “Chắc là thần chú của thầy vừa mới đánh trúng cơ thể khiến ý thức ông ta tỉnh lại, giờ xem lát nữa ông ta có thể thoát khỏi Lời nguyền Độc đoán hay không đã.”
“Nhưng mà…”
“Khụ khụ…” Bên này, chỉ cần có bắt đầu thì tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều, ít nhất người có thể chống đỡ phần lớn thần chú tấn công của Harry trong lúc trúng Lời nguyền Độc đoán đều không phải kẻ đơn giản, chưa đầy một lát, phù thủy hắc ám này tỉnh táo lại sau một trận ho khan. “Cảm ơn.” Giọng ông ta hơi khàn khàn, nhưng khi thoát khỏi điên cuồng ông ta trở nên hiền lành hơn, Harry chưa từng nhìn thấy người như vậy ở Knocturn.
“Tôi chỉ tới tìm người mà thôi.” Harry không buông đũa phép xuống, trong Knockturn, thu hồi đũa phép không phải là một hành vi khôn ngoan, “Ngoại lực không thể thoát khỏi Lời nguyền Độc đoán.”
“Dù thế nào thì tôi cũng nợ anh một lần.” Có thể khiến một phù thủy hắc ám nợ một lần cũng không phải là một chuyện đơn giản gì cho cam.
“Tôi chỉ là tò mò, ông không giống như là kẻ không thoát khỏi được Lời nguyền Độc đoán.” Nhưng lại bị người ta điều khiển lâu như vậy, thậm chí nếu Harry không tới thì kế hoạch của kẻ đứng sau kia chắc đã hoàn thành rồi.
“Không chỉ là Lời nguyền Độc đoán, tôi cảm thấy linh hồn bị đè nén.” Nếu không phải một thần chú của Harry tình cờ đánh trúng vào thì chỉ sợ lúc này ông ta vẫn không thể thoát khỏi.
“Linh hồn bị đè nén…” Harry hơi hơi nhíu mày.
“Mấy đứa trẻ kia cũng trúng Lời nguyền Độc đoán?”
“Không, chúng chỉ làm theo lệnh.” Người nọ vung tay lên, vách tường bên cạnh bỗng nhiên mở ra, một con rắn thật lớn vọt ra, cắn cơ thể trần truồng kia rồi nuốt xuống.
Nhìn trường hợp này, Harry lặng lẽ chắn trước Bell. “Tôi không muốn tham dự vào chuyện của các ông, tôi chỉ tới đưa học trò của mình về.”
“Đương nhiên rồi,” Người nọ thong thả gật đầu, “Nhưng tôi chỉ có thể cam đoan anh bình an trong này, còn việc ra khỏi cánh cửa thì…”
“Có thể đi ra cánh cửa là đủ rồi.” Harry nói, “Tôi cần mượn hai áo choàng đen.” Học sinh và giáo sư đều đến từ Durmstrang, dù có lẽ họ không biết quy củ bên này nhưng không đến mức giật mình trong đàn phù thủy hắc ám.
Harry tin là có thể đưa họ ra ngoài. Nhưng ngay khi người nọ gật đầu đang định đưa họ ra ngoài thì bên ngoài chợt vang lên tiếng nổ, mà con rắn lớn đang ngoan ngoãn cuộn trên mặt đất như bị kích thích, dựng thẳng.
Cùng lúc đó, Harry nghe được một giọng nói khàn khàn, tràn ngập sát khí, [Giết chúng… ra lệnh cho mi, giết chết chúng…]
“Chuyện gì vậy?” Phù thủy hắc ám nhìn con rắn lớn bị mất kiểm soát há to miệng, thè lưỡi thị uy, đang chuẩn bị vồ lên.
Gần như máu toàn thân Harry đều đông lại, giống như cảm giác anh nghe được tiếng con Tử Xà vào năm thứ hai, cả người bị hoảng sợ.
“Giáo sư.” Có lẽ Bell không sợ phù thủy hắc ám, nhưng cậu chưa từng thấy con rắn nào to đang bày tư thế tấn công thế này cả, trong nháy mắt bị cặp mắt kia nhìn vào, Bell cảm thấy mình sẽ chết ngay giây tiếp theo vậy.
“Mấy người đi…” Vốn phù thủy hắc ám định để họ đi trước, dù sao cũng là vật cưng ông ta nuôi, tuy ông không biết vì sao lại xảy ra sự cố nhưng ông chắc chắn sẽ có cách giải quyết, chỉ là ông ta còn chưa nói xong, cửa tầng hầm lại bị mở ra, vài vị giáo sư được Tom truyền tin, đi theo Thần Hộ mệnh của Harry đi xuyên qua Knockturn, rồi tới nơi đây.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, một giọng nói lạnh lùng khàn khàn vang lên trong sự hoảng sợ của mọi người, [Dừng lại, ta ra lệnh cho mi, dừng lại!]
– End 89 –
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});