(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 88: XÔNG VÀO.
—o0o—
Dương Minh Yên: chương này dành tặng Bét Leader, một bé 96-er đáng yêu sắp sửa bước lên hành trình gian nan nhất trong cuộc đời học tập của một người, chúc em may mắn và gặt hái thành công nhớ giữ gìn sức khỏe nhé ^^ Và chúc các 96-er đạt được kết quả tốt trong kỳ thi này ^^
—o0o—
Harry cũng không quen thuộc với nơi này, tầng trệt ở đây quanh co lòng vòng, thật khó tưởng tượng, bề ngoài thì nhìn như một căn nhà đơn sơ cũ nát, bên trong lại bố trí phức tạp tới thế.
Nơi này tràn ngập hơi thở pháp thuật hắc ám, giống như cảm giác lần đầu tiên Harry tiến vào số 12 quảng trường Grimmauld vậy. Vì lịch sử lâu dài khiến pháp thuật hắc ám hiện hữu ở mọi góc trong ngôi nhà, có lẽ là một phần vinh quang với thế gia pháp thuật hắc ám, nhưng đối với người đi vào thì lại rất khó chịu.
May mắn là Harry đã quen bầu không khí này rồi. Anh đã ở quảng trường Grimmauld một thời gian rất dài, sau khi Sirius chết, anh thường xuyên được nhận lời mời tới trang trại Hang Sóc – thật ra đã không còn tính là trang trại, sau chiến cuộc sống của mọi người đều tốt đẹp hơn, ít nhất trang trại không còn đơn sơ như trước, chỉ là đã là thói quen, nên mọi người vẫn gọi như thế thôi – hoặc là tới biệt thự Malfoy làm khách, nhưng anh vẫn ở tại quảng trường Grimmauld.
Số 12 quảng trường Grimmauld cũng không thay đổi quá nhiều, ngoài việc mẹ Sirius đã không còn xuất hiện trong ảnh thì toàn bộ căn nhà đã trở nên sạch sẽ hơn. Những pháp thuật hắc ám lắng đọng theo thời gian tràn ngập trong nhà, năm này tháng nọ vĩnh viễn không biến mất được. Harry đã sớm quen rồi.
Nơi này quá mờ, Harry cảm thấy mình như đang tiến vào một không gian hắc ám, mọi ánh sáng và tiếng động đều bị màn đêm này hấp thu, bước từng bước cũng cảm thấy gian khổ. Bóng tối kia như có sự sống, ép anh cảm thấy nặng nề.
Anh rẽ một cái, đẩy ra một cánh cửa. Phía sau cửa là một cầu thang rất dài, phía dưới như truyền tới tiếng vang mơ hồ. Harry nhíu mày, cuối cùng chậm rãi bước xuống.
Cửa tự động đóng lại sau lưng Harry, giơ đũa phép lên, người biết rõ anh đều sẽ biết đây là tư thế anh chuẩn bị chiến đấu. Anh đi rất chậm, luôn cảnh giác mọi thứ xung quanh. Đi đến cuối, lại rẽ một lần rồi anh thấy vài đứa trẻ. Mấy cô bé đứng trước mặt, mang theo cảnh giác ác ý.
“Quả nhiên là các trò.” Harry mím môi, “Trừ mấy trò thì ta thật sự không nghĩ ra sẽ có ai có năng lực đưa Bell đi.”
Harry có ấn tượng rất sâu với mấy đứa trẻ này, chúng chính là mấy đứa bắt nạt Eileen lúc đó, vì xuất thân Knockturn, kể cả có là máu trong nhưng cũng không sống vì vinh quang Slytherin, mấy đứa luôn bị tính là người ngoài.
Harry nhớ kỹ chúng là vì những gì chúng làm cho Eileen, Eileen thật sự rất giống với Snape đã khuất, nên Harry cảm thấy mình không thể nào không chú ý tới Eileen được.
Harry đã âm thầm theo dõi những đứa trẻ này, chúng mạnh hơn bạn cùng lứa, nhưng lại không nắm giữ được thần chú đơn giản. Harry biết, hoàn cảnh sống khiến cô bé tiếp xúc với phần lớn là pháp thuật hắc ám, có lẽ chúng rất thông minh, rất mạnh, nhưng lại bị pháp thuật hắc ám ăn mòn một cách triệt để.
Tuy nhiên dù sao cũng là học trò Hogwarts, Harry không biết phải nên làm thế nào, Harry luôn thiện lương, anh sẽ không cướp đoạt quyền lợi học tập của đối phương từ Dumbledore chỉ vì cảm thấy đối phương là phù thủy hắc ám. Vì vậy anh giữ im lặng.
May mắn là, có lẽ Slughorn cảm thấy mấy cô bé chỉ biết pháp thuật hắc ám này chắc tương lai cũng chỉ phát huy tác dụng trong lĩnh vực pháp thuật hắc ám, nên chỉ lạnh nhạt chứ không cưng chiều như Tom và Eileen. Vì thế nhiều lần, mấy cô bé muốn mượn sách cấm đều bị Slughorn lấy lý do “học trò năm nhất không nên tiếp xúc quá sớm với mấy thứ này” để từ chối.
Bây giờ, Bell mất tích, Harry chợt nghĩ tới chúng. Có thể có được pháp thuật hắc ám mạnh, mà còn không bị phát hiện – có lẽ Tom không biết Grindelwald vẫn luôn đi theo Dumbledore, nhưng Harry biết – vậy cũng chỉ có một lời giải thích. Có người lén cho người vào ngay trước mắt hiệu trưởng, tuy anh không biết đối phương làm bằng cách nào, nhưng nhìn qua chắc chỉ có những người này.
Quán quân Beauxbatons có được dòng máu Veela, mà còn là Veela đã thức tỉnh, dòng máu phù thủy trộn lẫn sinh vật huyền bí, pháp lực mạnh cỡ nào không cần Harry nói, chỉ cần là người hiểu được sinh vật huyền bí cũng biết được.
Thời gian trước pháp lực của Galles hao mòn một cách khó hiểu, tuy Harry không biết sử dụng pháp thuật hắc ám đó kiểu gì nhưng cũng biết tác dụng của nó. Hao mòn từ người này chuyển sang một người khác, tựa như lúc Tom làm Trường Sinh Linh Giá ở Rừng Cấm lúc đó vậy. Tuy không phải là cùng một pháp thuật, nhưng cũng có chỗ tương tự. Khi đó Harry bắt đầu hoài nghi mấy cô bé này. Anh không biết vì sao lúc đầu mấy cô bé lại uy hiếp Eileen nhưng anh biết mấy cô bé đang tìm cái gì đó.
Từ bên Draco, Harry học được một điều, đó là không thể coi thường bất cứ kẻ nào ở Knockturn, dù chỉ là một đứa trẻ mới tập đi cũng có thể lấy mạng bạn. Tuy trong lúc này anh không tóm được nhược điểm của mấy cô bé, nhưng anh biết chúng đang thường xuyên viết thư liên lạc với gia đình – trường học cũng không cấm để bọn nhỏ viết thư về nhà, nếu không vào mỗi lúc ăn sáng, lễ đường sẽ không xuất hiện cảnh tượng đàn đàn lũ lũ cú bay vào. Nhưng, hành vi có vẻ rất bình thường với Slytherin lại có vẻ đột ngột với mấy đứa trẻ này. Chúng…
Trẻ con Knockturn cho tới giờ đều coi trọng ích lợi chứ không phải là tình cảm, Harry đã từng tận mắt thấy vì độc dược của mình mà người cha giết chết con trai, dùng máu của thằng bé để làm dược liệu. Chỉ là vì một vạc độc dược khiến cả Draco và Hermione vô cùng sợ hãi.
Harry không biết nhiều về độc dược, anh chỉ quen thuộc những thứ dùng để chữa thương, đối với độc dược nguyền rủa linh hồn thì chỉ có Hermione và Draco mới hiểu. Harry không hiểu rõ về nó, nhưng lại nhớ được một đạo lý. Vĩnh viễn không được coi thường trẻ con Knockturn, từ nhỏ chúng đã được giáo dục lợi ích là trên hết, người nhà chỉ là trói buộc. So với họ, gia tộc máu trong Slytherin dù đủ khuyết điểm nhưng khiến người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Chính vì hiểu được đạo lý đó, khi Harry phát hiện mấy đứa thường xuyên viết thư liên hệ với gia đình thì đã cảm thấy không bình thường, trước khi đi anh đã nói cho Dumbledore, sau khi đi anh cũng không biết Dumbledore đã xử lý như thế nào.
Nhưng anh vừa mới trở về, còn chưa kịp thở đã được báo Bell mất tích mà nơi trò ấy mất tích lại có dấu hiệu pháp thuật hắc ám, anh biết Dumbledore còn chưa kịp xử lý mấy đứa trẻ này, hoặc là nói không thể phòng bị. Hoặc chăng, dưới sự giám thị của Dumbledore mấy đứa trẻ này căn bản không ra tay, có thể là mấy trò đó tìm cách mang “người nhà” vào.
“Ta không biết các trò trà trộn vào Hogwarts có mục đích gì.” Dù đối phương chỉ là đứa trẻ 11 tuổi, Harry vẫn vô cảm vươn đũa phép ra. “Hogwarts chào đón bọn nhỏ, dù phẩm chất tốt hay có một xíu tì vết, nhưng chúng ta vẫn luôn tin tưởng, đó là tính cách của chúng, dù ngày sau chúng đi theo con đường nào thì ít nhất ở Hogwarts, chúng vui vẻ không lo lắng gì, chỉ là các trò.” Mắt anh lạnh lùng, mấy đứa trẻ 11 tuổi này, dù trong mắt có sự lạnh lùng nhưng rốt cuộc bị Harry dọa, biểu hiện của Harry hoàn toàn không giống như ở trong Hogwarts, “Ngay từ đầu các trò tiến vào Hogwarts đã có mục đích rồi.”
“Có đó thì sao.” Một nữ sinh trong đó khinh thường hỏi, “Chúng tôi nhận giao dịch, đương nhiên phải hoàn thành giao dịch rồi.” Con nhóc giấu đi sự kinh ngạc trong mắt. Con nhóc chưa từng nghĩ tới sẽ có giáo sư Hogwarts nghi ngờ họ, mà còn là vị giáo sư thoạt nhìn chẳng chút tài cán nào, tuy đối phương có đội mũ trùm, nhưng chỉ dựa vào giọng nói họ đã nhận ra. Người này tới, thật sự là khó có thể tin được.
“Chỉ là các trò không nên đến Hogwarts.” Harry vung đũa phép.
Đối phương gần như nâng đũa phép trong tay ngay lập tức, vài pháp thuật hắc ám va chạm với thần chú của Harry, không gian hẹp hơi rung lên bởi dao động.
“Thầy…” Cô bé ngạc nhiên mở to mắt, “Thầy lại là phù thủy hắc ám!”
Harry rũ mi mắt, “Nếu có thể, ta hy vọng mình không phải.” Đỉnh đũa phép anh lại phát sáng, chỉ trong nháy mắt chiếu lên toàn bộ hành lang.
Sở dĩ mấy đứa trẻ này dám ngăn Harry vì chúng hiểu vu thuật hắc ám có thể đánh lui phần lớn thần chú, vu thuật hắc ám đa số là phá hủy, phù thủy hắc ám mạnh chỉ cần một thần chú nho nhỏ đã có thể phá hủy ở phạm vi lớn. Tuy mấy đứa vẫn còn là trẻ con, nhưng chúng sinh sống ở Hogwarts, đứa trẻ có thể sống sót ở nơi này, không phải kẻ đơn giản. Chỉ là suy nghĩ trăm bề nhưng không tính đến việc đối phương cũng là phù thủy hắc ám, lại còn là một phù thủy hắc ám che dấu thực lực giỏi đến nỗi không ai có thể nhìn ra.
Harry nắm chặt đũa phép, đè nén hai luồng nguyên tố trong cơ thể va chạm. Anh không phải là phù thủy hắc ám, ít nhất bây giờ còn không phải, thật ra nguyên tố pháp lực trong cơ thể anh còn chưa đạt tới cân bằng, nếu có thể, anh muốn vĩnh viễn đèn nén sức mạnh này xuống. Nhưng anh biết, tạo ra rung chuyển lớn trong Knockturn, muốn lấy người ra khỏi Knockturn, không có bất cứ thế lực nào sau lưng như anh, cần phải bộc lộ đầy đủ thực lực của mình ra, nếu không anh không có khả năng an toàn ra ngoài.
Vì pháp lực đánh sâu vào nên mấy đứa trẻ bị đập vào vách tường bên cạnh, dù sao mấy cô bé còn nhỏ, va chạm mạnh làm ngất đi.
Harry tiếp tục đi về phía trước, vì lo mấy đứa trẻ kia lát nữa tỉnh lại sẽ đánh lén nên khi đi ngang qua, Harry bổ sung thêm vài thần chú hôn mê.
Khi anh đi tới chỗ cuối của hành lang, mở ra cánh cửa cuối cùng thì anh nhìn thấy một tầng hầm trống rỗng, còn lớn hơn cả lớp học. Bên trong tầng hầm đặt một cái vạc đang bốc hơi, còn to hơn cái mà Tom đã sử dụng trong Rừng Cấm, phía dưới lửa cháy bập bùng, nhưng thứ bên trong vạc còn chưa sôi.
Bell bị trói ở một giá gỗ, giáo sư được sắp xếp cũng ở bên đó.
Hai phù thủy hắc ám trùm mũ đứng cạnh vạc, khẽ cúi đầu. Bên cạnh họ có một người trần truồng đang ngủ, nhưng mặt hắn bị bịt kín, Harry không nhìn thấy mặt.
“Vị khách của chúng ta,” Trong chớp mắt Harry mở cửa, phù thủy hắc ám xoay người một cái, “Nơi này cũng không phải khu hàng hóa, thậm chí hàng hóa của chúng tôi cũng không đặt ở đây, có phải ngài đã đến nhầm nơi rồi không?”
– End 88 –
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});