(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 115: ĐŨA PHÉP BỊ HỎNG.
—o0o—
Harry vừa ngủ đã tới tối, may mắn là gần đây anh quá mệt mỏi, thời gian còn phải điều chỉnh, lúc này thức dậy cũng không phải là chuyện gì lớn.
Tom sai người chuẩn bị cho anh một ít đồ ăn nhẹ, bốn năm chưa từng ăn thứ gì, Harry hiểu cơ thể mình, anh ăn rất chậm rãi, để cho dạ dày mình chấp nhận quá trình ăn uống một lần nữa.
Tom ngồi cạnh anh, nhìn anh.
Thật lâu rồi Harry chưa ăn gì, dù đồ ăn nhẹ nhưng kể cả là nước sôi cũng có thể khiến Harry buồn nôn. Dạ dày cần phải có quá trình chấp nhận. May mắn là Harry không xuất hiện hiện tượng bất thường nào, nhưng vốn ăn đã ít lại càng ít hơn.
“Trước dừng đã, buổi tối muốn ăn thêm gì thì mới ăn.” Tom cầm lấy bát trong tay Harry để qua một bên dùng thần chú giữ ấm, “Pháp lực trong cơ thể anh còn đang tăng trưởng, nếu không nhanh chóng điều chỉnh cơ thể thì sẽ xảy ra sự cố.”
Harry gật nhẹ. Pháp lực trong cơ thể anh không phải là tăng trưởng, mà một phần bị đè nén đã dần mất kiểm soát, nếu Harry không muốn hai luồng pháp lực trong cơ thể mình bài xích lẫn nhau thì chỉ có thể mặc kệ chúng phối hợp. Pháp lực trong cơ thể anh phải cân bằng, đây là lời Hermione đã nói khi trước đó anh lựa chọn đè nén nguyên tố pháp thuật hắc ám, một khi bộ phận bị đè nén mất kiểm soát thì không thể tiếp tục đè nén nữa, chỉ có thể mặc kệ mà thôi.
“Có hai chuyện, tôi cảm thấy cần phải nói cho anh đầu tiên.” Tom nhíu nhíu mày, như hơi khó xử.
“Ừ?”
“Lúc anh ngủ thì ngài Winter có tới, chẳng qua anh đang nghỉ ngơi nên ông ta không làm phiền anh, chỉ là có hai chuyện bảo tôi truyền đạt lại.” Tom nói, “Đầu tiên là ông ta không tìm thấy Ron, mấy năm nay cũng thử đi tìm nhưng đáng tiếc, ông ta không tìm được.”
Harry gật đầu. Trước khi hôn mê anh muốn giữ chặt Ron lại nhưng cuối cùng anh không thể, nếu lời đồn về trận pháp và chích viêm thú đó là thật thì rất có thể Ron đã đi về rồi, lúc trước chắn cho Winter không chỉ vì anh không muốn liên lụy tới ông ta, đại khái vẫn là dựa vào Winter trợ lực.
Anh không muốn rời khỏi thế giới này, vừa nghĩ tới sau khi mình đi Tom rất có thể sẽ ở lại một mình, theo bản năng anh che chắn cho Winter, đồng thời cũng lấy ông ta làm trợ lực, tóm chặt Winter, muốn ở lại đây. Hành động trước đó của anh, là giúp Winter, cũng là giúp bản thân anh. Nhưng anh không ngờ, lần ảnh hưởng đó lại khiến mình hôn mê nhiều năm như vậy. Vì trước khi hôn mê biết đại khái về hướng của Ron nên sau khi tỉnh lại anh mới có thể bình tĩnh thế này. Anh biết Ron rất an toàn.
“Và.” Tom nhíu mày, “Đũa phép của anh…”
“Làm sao vậy?” Harry nhìn mặt Tom, hơi khó hiểu. Nhắc mới nhớ anh quả thật không thấy đũa phép mình đâu, từ sau khi tỉnh lại anh không có cơ hội chạm vào nó, lúc ấy Tom vội vã đưa anh về, anh nghĩ rất có thể sau này Tom sẽ tìm Winter để lấy lại đũa phép cho mình, nhưng xem ra hiện tại có sự cố rồi?
“Winter nói, lúc trước khi anh hôn mê nắm đũa phép rất chặt, nhưng pháp lực trong cơ thể anh đột nhiên bạo động, đũa phép vốn dẫn đường cho pháp lực, rất có thể là do anh mất ý thức nên bạo động pháp lực không bị kiểm soát, vì trận pháp và cả pháp lực của anh tấn công nên đũa phép của anh đã tan thành bột phấn.”
“Tan…” Harry ngạc nhiên nói.
“Ừ, ông ta thấy đũa phép anh hóa thành bột phấn.” Tom gật đầu.
Harry nhìn tay mình, không tin được. Anh không ngờ nguyên tố pháp thuật thoát khỏi kiểm soát trong cơ thể mình lại có thể làm đũa phép vỡ tan, nó đã đi theo anh rất nhiều năm, lần trước đã từng bị bẻ gẫy nhưng anh không thích dùng mới, giữa Đũa phép Cơm nguội và nó thì anh vẫn lựa chọn sửa lại, nhưng không ngờ nó lại tan vỡ bởi ảnh hưởng của pháp lực mình. Chắc là ảnh hưởng của trận pháp kia quá lớn, mà khi đó pháp lực anh vừa mới giải phóng khỏi khống chế, hai pháp lực va chạm khiến đũa phép nát tan.
Thật sự là một tin xấu.
“Harry?” Cho rằng Harry đang đau lòng vì mất đũa phép, Tom vỗ nhẹ tay anh, “Chúng ta có thể tìm cây khác cho anh, tuy có thể không thuận tay bằng cây đầu tiên nhưng anh biết đấy, thực sự có thể phát huy thực lực của phù thủy không chỉ phụ thuộc vào đũa phép.”
Lựa chọn đũa phép là một quá trình đầy tai nạn, nhưng cây đũa phép đầu tiên thường là hợp với mình nhất, hiện giờ đũa phép Harry đã vỡ, nếu thay cây thứ hai thì Tom lo Harry sẽ không quen. Tuy nhiên giờ phút này y cũng chỉ có thể an ủi Harry như vậy.
“Không,” Harry chợt nói, “Không cần, tôi biết đến đâu là có thể lấy được cây đũa phép thích hợp với mình rồi.”
“Anh?”
“Ừ.” Harry gật đầu, “Tom, không phiền nếu tôi xem đũa phép cậu chứ?”
Nếu Abraxas nói với Tom như vậy thì chắc chắn anh sẽ nhận được một cái liếc mắt xem thường và một tiếng hừ lạnh từ Tom, nếu Tử thần Thực tử dám nói vậy thì chắc chắn gã sẽ bị Tom đá bay. Nhưng người yêu cầu lại là Harry.
Tom và Harry đều có thói quen đặt đũa phép ở nơi thuận tay nhất để có thể đối phó với mọi tình huống đột xuất, bình thường không thích người khác tới gần, khi mà Tom lại cảnh giác như vậy, người tới gần y, nhất là tới gần tay có đũa phép thì Tom sẽ nắm chặt lấy theo thói quen.
Mà hình như Harry biết rõ thói quen này của Tom, nói xong thì tầm mắt anh chuyển qua tay phải y.
Tom chớp chớp mắt, như đang lo lắng, như đang tức giận.
Harry cũng không vội vàng, chỉ nở nụ cười thản nhiên nhìn y.
Cuối cùng Tom vẫn lấy đũa phép mình ra, đưa cho Harry.
Harry cầm đũa phép, vung một cái. Thần chú phát ra bên ngoài thông qua đũa phép, dù chỉ vung một cách nhẹ nhàng thì hiệu quả cũng không kém hơn khi Tom sử dụng.
Tom cảm giác khóe mắt mình chợt nhảy lên. Vì sao rõ ràng thuộc về y, nhưng khi Harry sử dụng lại không hề khó chịu, vung đũa phép cực kỳ thuần thục, mà hiệu quả thần chú cũng không có sự cố như lúc sử dụng đũa phép không thuộc về mình vậy.
“Lúc trước, ở bên kia, vào lúc 11 tuổi tới trường, tôi đã chọn rất lâu mà vẫn không lựa được cây đũa phép nào thích hợp. Sau đó ông chủ tiệm đã đưa cho tôi một cây mà ông ấy cho rằng là phù hợp với tôi nhất,” Harry nhìn đũa phép trong tay, không thuộc về mình nhưng vẫn có cảm giác thân thiết, “Đó đúng là câu đũa phép phù hợp nhất với tôi, vừa mới cầm tôi đã cảm thấy nó là của mình, không ai thích hợp với nó hơn tôi, Tom à, cậu có biết nguyên liệu đũa phép của tôi không?”
Tom có cảm giác, đáp án sẽ khiến mình cực kỳ vui sướng, vì thế y hỏi, “Là gì?”
“Gỗ nhựa ruồi, lông đuôi phượng hoàng.” Harry mỉm cười, “Năm đó đuôi Fawkes đã tạo ra hai cây đũa phép, một sợi ở trong gỗ thủy tùng, mà một sợi thì ở trong gõ nhựa ruồi.”
Gỗ thủy tùng… gỗ thủy tùng…
Tom nhìn đũa phép mình, đũa phép y cũng có lõi là lông đuôi phượng hoàng… y còn nhớ lúc ấy khi mua đũa phép Ollivander đã từng nói, đũa phép của ông ta đều là duy nhất, vì trên thế giới không thể tìm ra cái thứ hai giống hoàn toàn, kể cả bạch kỳ mã cũng có đặc điểm khác nhau.
Thế nhưng trong tay Ollivander lại có hai cây đũa phép khá giống nhau. Chúng nó cùng có lõi là từ một con phượng hoàng, là đũa phép anh em độc nhất trong nhiều năm.
“Khi đó, Ollivander đã nói với tôi, “Ta tin là chúng ta có thể trông mong nơi cháu những điều vĩ đại, Potter à… Nói cho cùng, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy quả đã làm những điều vĩ đại. Khủng khiếp thật nhưng cũng vĩ đại.”, tôi không biết ông ấy đã nói những lời này với ai chưa, nhưng dù ra sao thì trong mắt giới phù thủy, Voldemort và tôi quả thật đã làm ra những điều vĩ đại, kể cả khi ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.” Harry trả lại đũa phép cho Tom, “Nếu tôi đoán không sai thì đũa phép phù hợp với tôi nhất, còn ở nước Anh.”
“Ý anh là…”
“Chắc nó vẫn còn ở trong tiệm đũa phép Ollivander, cây đũa phép vốn thuộc về Harry Potter thế giới này, mà không thuộc về Harry Evans tôi, nhưng mà…” Harry nhìn Tom, ý cười tràn đầy, “Nếu quyết định của tôi khiến thế giới này có thay đổi thì ít nhất cậu ấy sẽ không giống như những gì tôi biết, vậy tôi không phải có thể nghĩ rằng, trong tình huống Voldemort không xuất hiện thì từ nay về sau lịch sử sẽ có sự phát triển mới, mà Harry tôi chưa từng gặp mặt kia sẽ có một gia đình tốt đẹp, dù tương lai cậu ấy hư hỏng hay giỏi giang, ngay khi tôi xuất hiện thì đũa phép kia đã không còn thích hợp với cậu ấy đúng không?”
Cả đời này có lẽ Harry sẽ dính dáng đến Tom Riddle, trước kia là Voldemort, mà hiện tại…
“Sau khi về nước Anh, tôi và anh sẽ tới Hẻm Xéo.” Thậm chí khóe miệng Tom cũng đã cong lên, người rất ít khi mỉm cười lại thẳng thắn bộc lộ tâm trạng của mình như vậy, nhưng đáp án Harry cho y không thể khiến y không vui được.
“Vì là đũa phép anh em, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết từ đám kẻ dưới của Voldemort, tuy đau lòng vì mất đũa phép, nhưng nó chắc là liên hệ cuối cùng của tôi và Voldemort.” Nhất là chỉ cần linh hồn trên đầu anh thức tỉnh thì đũa phép của mình rất có thể sẽ trở thành một trợ lực lớn cho nó, đũa phép anh và Voldemort có liên hệ, nếu sau khi Voldemort mất đũa phép thì cây đũa phép nào bổ sung thích hợp nhất thì không thể nghi ngờ chính là cây trong tay anh. Hiện tại đũa phép đã mất, cũng ngăn đi phiền phức khi Trường Sinh Linh Giá thức tỉnh.
“Sau này cái liên hệ với anh chỉ có mình tôi.” Tom mỹ mãn nói, “Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, ba ngày sau chúng ta về nước Anh. Sức khỏe anh không chịu nổi độn thổ cũng không dùng Khóa Cảng được, nên đến lúc đó sẽ mất khá lâu mới về tới.”
“Ừ.” Harry gật đầu, anh biết, điều duy nhất anh có thể làm lúc này là nhanh chóng bồi dưỡng sức khỏe. Dù sao anh đã phát hiện nơi này không được bình thường. Nguyên tố pháp thuật hắc ám nơi này khá đặc. Những kẻ đi theo Tom, cũng không đơn giản đâu…
– End 115 –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ←← có kẻ muốn giấu kìa, nhưng Harry nhà ta đã phát hiện không bình thường rồi nha o()ツ┏━┓
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});