(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 116: LÀM KHÁCH Ở QUẢNG TRƯỜNG GRIMMAULD.
—o0o—
Dù sao mất đũa phép cũng khiến Harry cảm thấy không quen, kể cả khi pháp thuật không tiếng động không đũa phép đã trở thành điểm mạnh của anh nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể sinh tồn nếu thiếu nó. Đũa phép là thứ không phải là có thể có mà có thể không được, đôi khi nó còn là môi giới giúp xuôi dòng pháp lực cơ thể.
Mấy ngày này không có người quay quanh anh, anh còn tưởng rằng sẽ có người tò mò vì Tom thay đổi, nhưng xem ra anh đã đánh giá thấp sự ước thúc của Tom với kẻ đi theo mình rồi. Harry lắc đầu. Vài năm quan trọng nhất Tom tự thân phát triển thì mình luôn hôn mê, Tom không trở thành kẻ điên hai mắt đỏ như máu sau khi mình tỉnh lại đã xem như do ước hẹn trói buộc.
Thấy quy mô Tử thần Thực tử càng lúc càng lớn, thoáng có xu thế đối lập với Bộ Pháp thuật, Harry biết giờ phút này anh đã không thể ngăn cản Tom làm gì nữa. Điều duy nhất anh có thể làm là trong vài năm tới giám thị Tom thật chặt, không cho Tom đi vào con đường của Voldemort. Nếu Tử thần Thực tử phát triển ổn định, có lẽ Tom có thể thực hiện khát khao đề xướng pháp thuật hắc ám, nhưng Harry chắc chắn sẽ không cho phép Tom đề xướng cái gọi là lý luận máu trong cao nhất.
Hai ngày nay Harry cẩn thận để mình quen thuộc tuần hoàn pháp lực trong cơ thể, một ngày trước khi họ rời nước Anh, cơ thể anh không còn vấn đề nào lớn nữa, cũng không có tình trạng vô lực như lúc trước, mắt đã bình thường không cần Tom phải biến hoàn cảnh chung quanh tối đi.
Lực khôi phục của Harry rất nhanh, làm Tom cực kỳ hài lòng. Mà khiến Tom tức giận là, vào ngày về nước, y chỉ đi tiếp một vị khách, khi trở lại thì Harry đã mất tích. Trong phòng còn thoáng một ít mùi, mà hương vị này không đủ mạnh dẫn đến tử vong lại đủ khiến một phù thủy trưởng thành hôn mê. Có người dám đưa Harry đi ngay trước mặt y!
[Nagini,] Tom lạnh lẽo lên tiếng, [Mi còn có thể đuổi theo Harry theo mùi anh ấy không?]
[Đáng tiếc.] Nagini nói, [Chắc đối phương biết anh có tôi nên đã chặn tôi đuổi theo.]
Nếu không phải trong không khí còn mùi thì có thể y đã cho rằng Harry tự rời đi, y đa nghi trời sinh nhưng không ngu. Chuyện Harry bị mang đi đã rõ mười mươi nói cho y biết rằng mục đích không hướng về y mà hướng về Harry.
Harry vừa mới được y đón về không bao lâu, không bao nhiêu người biết, huống chi trước kia ở Hogwarts thật ra Harry vẫn giữ khoảng cách nhất định với người khác, ngoài hiệu trưởng Dumbledore, y không thấy ai có thể gần gũi với Harry như vậy.
Harry cũng không đắc tội kẻ nào, năm đó Harry vẫn luôn cho rằng rồi mình sẽ trở về không gian của mình nên vẫn luôn giữ quan hệ đồng nghiệp với người khác. Ai lại biết được Harry về mà đi gây rắc rối cho Harry chứ?
Có lẽ là vì bình thường Harry không gây thù hằn nên khiến Tom càng tìm kiếm khó khăn hơn.
Bởi Harry mất tích nên y không thể không thay đổi kế hoạch về nước Anh mà ở lại Pháp. Nhưng lúc này y không biết rằng, Harry đã được đưa về nước Anh.
Khi mà phòng thoáng có mùi độc dược Harry đã biết rằng không ổn, anh không biết tác dụng của độc dược này, bởi vậy anh vẫn giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi. Không lâu sau, đã có người đẩy cửa đi vào phòng. Và đó không phải là Tom.
“Lượng độc dược đó đủ để hắn hôn mê một ngày, chúng ta nhanh lên.” Anh nghe thấy có kẻ nói nhỏ. Rồi anh bị người ta đỡ lên, hình như đối phương mở Khóa Cảng, một cảm giác khó chịu lan tràn khắp toàn thân.
Tom nói đúng, dù Harry khôi phục rất nhanh nhưng lúc này Harry không thích hợp để độn thổ hay sử dụng Khóa Cảng. Sau khi dừng lại, anh cảm thấy mình như muốn nôn ra. Cảm giác này thật sự quá khó chịu, hơi thở anh cũng dồn dập hơn.
“Có vẻ rất yếu,” Đối phương nói, “Cũng không biết vì sao Lord lại đối xử đặc biệt với hắn như vậy.” Tốt rồi, có vẻ không phải anh đắc tội với ai, mà là vì Tom?
“Ai mà biết, có lẽ vì Lord quá mạnh nên mới thích kiểu này chăng?” Đối phương cười xấu xa, “Bên trong chúng ta cũng không có kẻ yếu như vậy.”
“Haha, anh nói đúng, chúng ta không thể đoán được ý nghĩ của Lord.” Đối phương cười nói.
Mà nơi họ đưa Harry đến, anh nhạy cảm thấy bầu không khí chung quanh trở nên áp lực, anh đã từng biết tới nó. Đó là số 12 quảng trường Grimmauld.
Nơi này là… gia tộc Black?
Biệt thự Black có lẽ là đặc biệt nhất trong đám gia tộc máu trong của phù thủy hắc ám, nó không đẹp đẽ quý giá như biệt thự Malfoy, cũng không rộng rãi như gia tộc Parkinson, nó chỉ là một ngôi nhà, bên trong cũng bao hàm tinh túy pháp thuật hắm ám của gia tộc Black hơn một ngàn năm.
Harry đã từng cho rằng số 12 quảng trường Grimmauld có lẽ không phải là biệt thự Black thực sự, nhưng sau đó Draco đã nói nơi đó chính là biệt thự từ xưa tới nay của Black, dù một ngàn năm đủ để biệt thự tu sửa đủ kiểu đi nữa.
“Làm phiền các anh rồi.” Sau đó là tiếng một người đàn ông, Harry biết người này, chính là gia chủ Black đã đến “thăm” anh vào bốn năm trước.
“Isa bảo chúng tôi phải đưa tới chỗ ngài,” Người kéo Harry nói, “Tiếp theo thì không liên quan tới chúng tôi, Isa nói chỉ cần đưa người tới là được.”
“Đúng vậy, thật vui vì các anh đã giúp gia tộc chúng tôi, vì thế chúng tôi nợ các anh một yêu cầu,” Gia chủ Black nói, “Chỉ cần chúng tôi có đủ khả năng.”
“Vậy thì tốt quá,” Anh nghe thấy hai người vui vẻ nói, “Chúng tôi sẽ không yêu cầu quá phận, chúng tôi biết rõ không nên mang rắc rối cho mọi người…”
Hình như có người đến dẫn họ đi, họ chỉ ném Harry xuống đất rồi rời khỏi.
“Quay một vòng thì chúng tôi vẫn mời được anh Evans tới làm khách.” Gia chủ Black đi tới cạnh anh, “Đây là chuyện vui,” Ông ta nói, “Mocole, nói cho con gái của anh, tôi rất hài lòng biểu hiện của nó, cho phép nó không cần có liên hôn gia tộc, chỉ cần nó có thể tiếp tục cống hiến cho gia tộc thì tôi hứa sẽ cho nó có tự do lớn nhất.”
“Cảm ơn ngài, gia chủ.” Một giọng nam hơi già nua vang lên, “Sự khoan dung của ngài sẽ khiến Isa bằng lòng cống hiến vì ngài.”
“Được rồi, có lẽ chúng ta không nên đối xử với khách quý của mình như vậy.” Đối phương nhìn Harry nói, “Hiện tại chúng ta nên sắp xếp thật tốt.”
Có người đỡ anh dậy, Harry dựa hoàn toàn vào đối phương. “Gia chủ, không thấy đũa phép của hắn.” Người đỡ anh niệm một thần chú rồi nói.
“Xem ra anh Evans đáng thương của chúng ta đã mất đũa phép chỉ sau một thời gian rời đi.” Gia chủ Black đồng tình nói. “Sắp xếp khách quý của chúng ta cho tốt, đừng chậm trễ.”
…
Ngày hôm sau Harry biến mất, Tom bắt đầu giận cá chém thớt đám người cạnh mình. Dù trước đó y có yêu cầu nghiêm khắc với cấp dưới nhưng thi thoảng cũng không phạt nặng kẻ không hoàn thành nhiệm vụ, còn cho họ một cơ hội nữa, nhưng hai ngày nay vì Harry mất tích, tâm trạng Tom cực kỳ nôn nóng.
Harry chính là tử huyệt của y, là vảy ngược của y, đôi khi Tom có thể chịu đựng người khác công kích mình, rồi chờ thời cơ trả thù, nhưng với Harry, cho tới giờ Tom đều không hy vọng Harry chịu thương tổn gì. Thậm chí thực lực của Harry có thể vẫn mạnh hơn y, dù y biết thực lực Harry kể cả mất đi đũa phép cũng không hề suy giảm. Đây là một sự bảo vệ theo bản năng với người mình yêu sâu đậm, dù đối phương mạnh thế nào, dù năng lực đối phương có hơn y hay không thì bản năng này là cảm xúc tồn tại nhất định với kẻ đang yêu. Y sẽ không tha thứ kẻ dám làm hại Harry một cách dễ dàng, dù chỉ một chút thôi cũng không được.
Chưa đến một ngày, gần như mọi Tử thần Thực tử đều gặp họa.
Izanas nhìn Tom khác thường, càng cảm thấy may mắn vì đưa Harry đi là lựa chọn chính xác, hiện tại chỉ vì anh ta biến mất mà Lord đã thế này, nếu họ ở chung lâu vậy Lord làm sao có thể rời khỏi anh ta? Lord không nên nhớ nhung kẻ khác, dù có đi nữa thì cũng không phải là giáo sư Hogwarts. Y phải có một kẻ có thể giúp đỡ y, có thể cùng sóng vai với y chia sẻ thế giới này, ví dụ như… cô ta chẳng hạn.
Đưa Evans về gia tộc, được gia chủ hứa hẹn mình có thể làm chủ hôn nhân của bản thân, phần thưởng này thật sự quá tốt với cô ta, Lord chỉ luôn mong muốn mở rộng Tử thần Thực tử, tuy cô ta yêu Lord mà còn trở thành trợ thủ đắc lực của y chỉ dựa vào năng lực mình, nhưng cô biết Lord sẽ không can thiệp chuyện gia tộc. Cô ta chỉ có thể tự cố gắng, bây giờ cô ta vẫn chưa thể thoát khỏi gia tộc, cô ta hiểu rõ, ban đầu Lord nhận cô ta vào chỉ là vì thế lực gia tộc sau lưng, một khi cô ta bị gia tộc xóa tên thì địa vị của cô ta trong Tử thần Thực tử sẽ giảm ngay lập tức.
Bây giờ, cô ta dùng Evans để được gia chủ hứa cho mình tự do, một khi cô ta có thể được Lord ưu ái, vậy gia chủ sẽ không thể coi cô là công cụ nữa. Nhìn xem, chỉ cần một Evans đã có thể giải quyết rất nhiều chuyện.
Có lẽ Lord sẽ sốt ruột một thời gian, nhưng dù sao con người đều bạc tình, chớ nói chi là Lord luôn cực kỳ lạnh nhạt, chỉ cần qua thời gian này, có lẽ Lord sẽ không nhớ về Evans nữa. Mà cô, cũng có thể thoát khỏi trói buộc liên hôn.
Chỉ cần một Evans, mọi thứ trở nên đơn giản, sao cô lại không vui vẻ chứ?
– End 116 –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ←← bỗng nhiên tôi muốn cho Harry phẫn trư ăn lão hổ, mọi người cảm thấy ý kiến này thế nào? o()ツ┏━┓
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});