(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 117: ÔNG NÓI GÀ BÀ NÓI VỊT.
—o0o—
Harry cảm thấy mình nên may mắn, may mắn đối phương chỉ dùng độc dược làm anh hôn mê, cũng không có hại nhiều với cơ thể đang khôi phục của anh. Nếu đối phương nói lượng độc dược kia đủ để anh hôn mê cả ngày thì anh nên ngủ sớm thì tốt hơn.
Vì thế ngày hôm sau, khi gia chủ Black tới, thấy Harry vẫn đang ngủ say sưa – giống như ở trong nhà mình vậy.
Mà khi gia chủ Black vừa tới, Harry cũng mở to mắt vì phát hiện người.
“Đã lâu không gặp, anh Evans.” Dù bận rộn nhưng gia chủ Black vẫn ung dung nhìn anh. Ông ta cho rằng Harry sẽ hỏi tại sao mình lại xuất hiện trước mặt anh, hoặc Harry sẽ lập tức tập trung pháp lực trên cơ thể – có lẽ còn tìm đũa phép của mình theo thói quen? Sau đó vì không tìm thấy mà định sử dụng pháp thuật không tiếng động không đũa phép chăng?
Ông nghĩ rất nhiều về phản ứng của Harry. Nhưng không ngờ — “Cho tôi một ly sữa, bữa sáng tôi không thích thịt bò lắm, các ông có thể cho tôi một ít bánh mì, đương nhiên salad hoa quả đi kèm cũng không tồi đâu. Chẳng qua dạo này tôi không thể ăn thức ăn quá phức tạp, nên tôi cảm thấy các ông cho tôi một ly sữa và một ít bánh mì là được rồi.” Làm khách ở nhà người khác thì không được yêu cầu quá nhiều, bình thường vào buổi sáng Tom sẽ chuẩn bị cho anh một ít canh, tuy không có dinh dưỡng nhưng cũng khiến dạ dày mình quen tiếp nhận thức ăn.
Làm khách trong nhà người khác, đừng nên hy vọng xa vời vào sự cầu kỳ về thức ăn, nhưng anh có thể yêu cầu một ly sữa, còn bánh mì, ăn chậm thì chắc có thể ăn một ít – anh cần thức ăn để có thể cung cấp dinh dưỡng cơ thể cần, sau khi tỉnh lại anh không thể nào dùng độc dược và pháp thuật để duy trì vòng tuần hoàn cơ thể được.
“Xin lỗi anh…” Gia chủ Black hơi khó tin, “Có lẽ tôi không nghe rõ, thậm chí tôi cảm thấy mình nên hy vọng là đã nghe lầm.”
“Ông không nghe lầm đâu, nếu ông cảm thấy yêu cầu của tôi quá đáng thì có lẽ các ông có thể cho tôi một ly sữa nóng cũng được.” Harry tốt bụng lặp lại lần nữa.
Gia chủ Black nhìn anh một lúc lâu, Harry chớp chớp mắt, hơi có vẻ nghịch ngợm nhìn ông ta. Hồi lâu sau, gia chủ Black nở nụ cười. “Quả nhiên như tôi đoán, vậy chắc anh Evans biết chúng tôi mời anh tới làm khách.”
“Lúc sau mới đoán được.” Harry buông tay, “Tôi nghĩ cũng bốn năm rồi chưa gặp ngài, nên cảm thấy tới đây chơi cũng không có gì không tốt.”
“Được được được, sóng sau xô sóng trước, sóng sau xô sóng trước.” Ngày hôm qua ông đứng cạnh Evans lâu như vậy lại không nhận ra đối phương chỉ giả vờ hôn mê, sống hơn nửa đời người, đây là kẻ đầu tiên dám giả vờ trước mặt ông.
“Tôi phải cảm ơn vì lời khen ngợi sao?” Harry buông tay, “Có lẽ hơi bất lịch sự một chút nhưng tôi phải nói là, vài ngày nay sức khỏe tôi không tốt lắm, tôi cảm thấy tôi cần phải ăn sáng đúng giờ.”
“Đương nhiên rồi.” Đối phương búng tay một cái, một con gia tinh bưng một mâm bữa sáng phong phú xuất hiện trước mặt Harry. A, thậm chí nó còn già hơn cả Kreacher. Có lẽ anh có thể tận mắt thấy quá trình đầu con gia tinh này bị chặt xuống cũng nên? Mà đây cũng không phải là cảnh tượng đẹp đẽ gì. Harry bưng sữa lên, vừa uống vừa nghĩ.
Lúc này anh thoải mái, hoàn toàn coi đây là nhà mình. Ngược lại gia chủ Black lại không biết nên làm gì.
Đúng vậy, không biết nên làm gì. Gia tộc Black có thể nói là ngang hàng với gia tộc Malfoy tại giới pháp thuật, gia chủ Black đương nhiên không phải quả hồng mềm, cũng có khí thế riêng của bản thân. Nhưng người đi thoải mái trong đám phù thủy hắc ám như vậy, lại cảm thấy không biết nên làm gì trước mặt một người trẻ tuổi.
Đối với bữa sáng phong phú này, Harry chỉ uống sữa và ăn chút bánh mì, chắc đây là lần Slytherin duy nhất trong đời anh – ăn chậm nhai kỹ gì đó, anh quyết định với phương thức ăn cơm ép chết người này, về sau anh phải tuyệt đối chăm sóc sức khỏe mình cho thật tốt.
Khi anh có ý bảo gia tinh mình đã ăn no, anh thấy gương mặt vốn đã khủng bố của nó càng vặn vẹo hơn. Không muốn ăn không phải lỗi của anh mà…
“Có lẽ chúng ta có thể nói về lý do các ông mời tôi tới làm khách rồi.” Harry mỉm cười nhìn đối phương, không hề có tự giác là tù nhân, đương nhiên anh cũng không vui vì cách được mời thế này.
“Có lẽ trước đó thì anh Evans nên chia sẻ về lữ trình bốn năm qua với chúng tôi một chút chăng?” Bốn năm trước, họ chỉ biết đối phương tới khu rừng gần biên giới nước Pháp, rồi không nhận được tin tức nào nữa.
Tuy đối phương tới nước Pháp nhưng chuyện đó không nên xảy ra mới đúng. Gia chủ Black muốn tìm một người, dốc hết toàn bộ lực lượng cũng không thể nào không tìm thấy. Tuy nhiên khi họ quyết định phải chú ý hướng đi của anh, chú ý về anh thì anh lại biến mất trong tầm mắt mọi người.
Rất có thể đối phương là một người thừa kế Slytherin trên thế giới, hiện giờ một người thừa kế Slytherin khác đã dấy lên mưa máu gió tanh trong giới phù thủy, dù đối phương lợi dụng ưu thế nào thì không thể phủ nhận, đối phương thành công.
Vậy, một người thừa kế Slytherin trên thế giới này nữa đâu?
Lúc trước là họ không để mắt đến Tom Riddle, hoặc là nói xem nhẹ y, không ai ngờ, chỉ bốn năm, người vốn không ai biết, dù quen cũng lựa chọn bỏ qua lại quật khởi, hiện giờ Tử thần Thực tử đã có thể đối kháng với Bộ Pháp thuật. Bộ Pháp thuật trăn trở đủ điều không dám đụng vào Tử thần Thực tử, thậm chí lực lượng Tử thần Thực tử đã lan tràn đến vòng quý tộc máu trong. Ông tin, không lâu nữa thôi thì phần lớn gia tộc máu trong sẽ coi đối phương là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Vậy, người trước mắt thì sao? Người trước mắt, rất có thể là một người thừa kế Slytherin, nhưng có vẻ lại không tranh giành thì sao? Dù nói thế nào, trước khi đối phương quật khởi, mượn sức là lựa chọn tốt nhất, nếu không được… Gia chủ Black muốn diệt trừ một người cũng không phải là chuyện khó.
“Tôi không thích chia sẻ trải nghiệm vui vẻ của mình với một người xa lạ.” Harry nháy mắt mấy cái, “Nên chúng ta có thể bỏ qua đề tài này.” Quả nhiên anh vẫn không thích đối thoại với Slytherin, quả nhiên anh vẫn thích kiểu đối thoại trực tiếp này hơn.
Draco… rốt cuộc cậu lớn lên thế nào? Nói chuyện vòng vo tam quốc thế này, anh mới thử vài câu đã kiên quyết từ bỏ rồi. Mệt Draco vẫn có thể duy trì từ nhỏ đến lớn.
“Được được được,” Ngược lại gia chủ Black không hề không vui, trong mắt ông, người không kiên nhẫn trước sẽ là kẻ thua cuộc trong giao dịch, “Vậy có lẽ tôi nên nói rõ, anh là một người thừa kế Slytherin, chẳng lẽ không có ý tưởng gì với thành công của một người khác hay sao?”
“Chỉ dựa vào việc tôi biết xà ngữ đã kết luận tôi là người thừa kế Slytherin?” Harry khó tin nhìn ông, “Quá nhanh rồi, tiếng người cá cũng có thể học, huống chi là xà ngữ?”
“Chỉ dựa vào xà ngữ không đủ để kết luận anh là người thừa kế Slytherin, nhưng theo tôi được biết, ngài còn có thể mở ra phòng chứa Slytherin, nghe nói chỉ có người thừa kế Slytherin mới biết phòng chứa ở đâu. Trước đó có rất nhiều người tìm kiếm nó, đáng tiếc… không ai có thể tìm được.”
Vì thế, chỉ dựa vào cái này? Xem ra, gia tộc Black cũng không quá thông minh không phải sao?
“Nhà Slytherin không phải chưa từng có Xà Khẩu từ trước tới giờ, nhưng không ai có thể mở được phòng chứa, đến nay, có thể mở ra nó cũng chỉ có anh, và một người khác, mà người kia lúc này đã có thế lực lớn ở giới phù thủy rồi.” Đối phương nói khẽ, “Chẳng lẽ anh Evans không cảm thấy không cam lòng sao?”
“A?” Tom có thành tựu của mình, vì sao anh lại không cam lòng? Chỉ cần Tom không chế tác Trường Sinh Linh Giá thì dù y không phát triển ở Bộ Pháp thuật theo ý ban đầu của mình, nhưng Tom có thành tựu của mình, vì sao anh lại không vui chứ?
“Đều là người thừa kế Slytherin, một người có được thế lực khổng lồ trong giới phù thủy, tôi dám cá, tới tận bây giờ rất nhiều người đi theo y chỉ bằng thân phận người thừa kế, mà anh, anh Evans, đều là người thừa kế Slytherin, anh chỉ là một giáo sư trường học mà thôi, anh chỉ là một phù thủy bình thường không ai biết tới, chẳng lẽ anh không hề không cam lòng sao?”
“Vì sao tôi lại không cam lòng?” Harry khó tin nhìn ông ta, “Tôi cũng không nói mình là người thừa kế Slytherin.” Vì sao anh cảm thấy anh và gia chủ Black không nói về cùng một đề tài nhỉ?
“Anh Evans đáng thương,” Đối phương nhìn anh như trưởng bối tiếc nuối khi một vãn bối làm sai chuyện, “Anh hoàn toàn không ý thức được thân phận người thừa kế Slytherin sẽ mang tới ích lợi thế nào cho mình, nếu anh muốn thử, Tom Riddle có thể có, thậm chí anh có thể được nhiều hơn y, chỉ cần anh bằng lòng, gia tộc Black sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất cho anh.”
Harry suy nghĩ rất lâu – anh thề anh thật sự đã suy nghĩ rất lâu, ai bảo đám người kia nói chuyện quá lòng vòng khiến bạn vĩnh viễn không biết được rốt cuộc ông ta đang nói gì chứ, nghĩ rất lâu cũng không phải lỗi của anh – lúc này mới kịp hiểu ý của đối phương.
“Ý ông là các ông muốn lợi dụng tôi để cướp lấy thế lực Tom đang phát triển, để các ông có thể lợi dụng lý do liên kết với một người thừa kế Slytherin đục khoét nền tảng của Tom.” Anh vỗ tay bởi năng lực hiểu của mình.
Khóe miệng đối phương run lên một chút. Quả nhiên biểu đạt ngôn ngữ cũng cần nghệ thuật, rõ ràng mục đích họ muốn giúp vị phù thủy yên lặng vô danh này lại bị ngôn ngữ trắng trợn của anh ta làm cho thô tục.
Sau khi Harry khen ngợi bản thân vì đã hiểu ý đối phương, lại kỳ quái hỏi, “Vì sao chúng ta phải làm vậy với Tom?” Vừa nói còn vừa vô tội nhìn đối phương.
Gia chủ Black cảm thấy mình sắp không giữ được vẻ lịch sự của mình nữa. Sự thật chứng minh, muốn đối thoại với Gryffindor, xin các Slytherin tốt nhất nên vứt cái gọi là “lễ nghi” đi.
– End 117 –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mọi người có thấy đối thoại của họ căn bản hoàn toàn không ở cùng một đề tài không?
Một người cảm thấy mình nên ủng hộ vì Tom thành công, một người cảm thấy Harry hẳn nên không cam lòng vì Tom thành công trong khi mình không có tiếng tăm gì.
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});