Đương V Đại Ngận Tân Khổ
(Làm V đại mệt mỏi quá)
030 | Thư
“Đứng lại!” Phía sau vang lên một giọng nói rét lạnh và phẫn nộ, cản lại bước chân của Abraxas, rõ ràng không muốn đối mặt, lại không bước tiếp được, Abraxas lần đầu tiên ý thức được Riddle thường ngày xấu bụng, lười nhác, ưu tú, luôn gây phiền phức cũng có khí thế mạnh mẽ, không cho phép phản kháng như thế...
“Phanh!” Lưng của quý tộc bạch kim bị nện vào tường, đôi mắt màu xám lam phản chiếu ra khuôn mặt anh tuấn lại bị kéo căng đến mức không lộ ra tí tình cảm gì, hơi thở rét lạnh như muốn đông lấy cậu, ấy vậy mà cơn giận lóe lên trong mắt, lại trực tiếp thiêu cháy linh hồn cậu.
Kẻ phải đón nhận cơn thịnh nộ của Vua là thần dân.
Không biết có phải ảo giác không, Abraxas ở trong đôi mắt thâm thúy như hắc diệu thạch ấy nhìn thấy một ánh đỏ.
“Cậu có ý gì!” Riddle cảm thấy phổi của mình sắp tức nổ, cậu hận không thể lập tức bẻ gãy cái cổ xinh đẹp của quý tộc bạch kim. Đương nhiên ở trước khi mở miệng, cậu không quên cho hai người một cái Silencing Charm. Cậu còn nhớ đây là Thế Giới Phù Thủy, một bộ áo giáp cũng có thể đi lại, cậu không muốn bị lão ong mật chế giễu.
“Riddle?” Chìm đắm trong xúc cảm quý tộc bạch kim hoàn toàn không ý thức được lời mình vừa nói và vẻ mặt mang tới cho người khác hiểu lầm lớn cỡ nào.
“Tôi là máu lai, vậy thì sao!” Riddle nhìn chằm chằm Abraxas, “Thiếu gia Malfoy sớm đã dùng thủ đoạn biết được chuyện này giờ mới phát hiện hàm nghĩa của máu lai à?”
Ba chữ Malfoy lập tức siết đau trái tim quý tộc bạch kim, đôi môi muốn biện giải dưới cơn thịnh nộ của đối phương, lại run rẩy không thể mở lời. Khoa trương hơn nữa là, Riddle như vậy trái lại khiến tim cậu đập nhanh hơn, bị những xúc cảm như lo lắng, sợ hãi còn có tâm động quấy nhiễu, mặt Abraxas đỏ bừng, thoạt nhìn rất mê người.
“Tôi chính là tôi, Abraxas, chúng ta quen nhau không lâu, nhưng cũng không ngắn, tôi đã từng định không tiếp xúc với những quý tộc thuần huyết mắt cao đầu như các ngươi trong bảy năm này, là cậu và Sheryl vươn tay ra, lý do thật dễ nghe, vì huy hoàng của Slytherin, sau đó khi tôi cảm thấy các cậu không tồi, khi tôi cảm thấy tôi có được hữu nghị của Slytherin, lại tới nhắc nhở tôi, tôi chỉ là một máu lai dơ bẩn, không xứng đứng cạnh thiếu gia Malfoy cậu phải không!”
Cậu từng hâm mộ hữu nghị của Snape và Lucius? Malfoy trong nguyên tác, sau khi bọn họ thành bạn, cậu cho rằng cuộc sống học đường bảy năm của mình tại Hogwarts cũng có thể có một thu hoạch hoàn mỹ như thế. Kết quả là thiếu gia Malfoy không biết sợi dây thần kinh nào chập mạch, đột nhiên giả vờ không nổi nữa, chỉ vào mũi mắng cậu là máu lai!
“Nghe rõ đây... Abraxas? Malfoy...” Một tay chống bên tai Abraxas, cúi người lại gần, hơi thở ấm áp phà vào động mạch mơ hồ có thể thấy rõ dưới làn da trắng nõn, chất giọng âm u mê hoặc như một Huyết Tộc sắp hưởng thụ bữa thịnh yến của mình, “Cha tôi là Muggle, một Muggle căm ghét pháp thuật, mẹ tôi là Squib, một Squib thậm chí không có tư cách tới trường, sự chào đời của tôi hoàn toàn là kết quả của Tình Dược, đại thiếu gia cậu nếu không chào đón tôi, cứ việc mở cái miệng tôn quý của mình đuổi học tôi, nếu cảm thấy không đủ khí phái nữa vậy mời cậu sử dụng quyền lợi nhà hội đồng quản trị, bẽ gãy đũa phép của tôi rồi đuổi tôi đi đi!” Câu cuối cùng hầu như là rống, lạnh lùng nhìn Abraxas một cái, cậu đứng dậy, cởi bỏ tư thế ái muội lúc trước, rồi đi khỏi đây.
“Không! Tom!” Abraxas vọt tới trước ôm lấy Riddle.
“Đừng gọi tôi Tom!” Mỗi khi Voldemort chính hãng nghe được từ Tom này nhớ tới là người cha đê tiện của mình, mà cậu là con mèo buồn cười ấy, dù sao đều khiến người thấy ghét.
“Không, Riddle, cậu nghe tôi giải thích, không phải như vậy.” Cậu không thể mất đi hữu nghị của Riddle, không thể... Nếu tâm tư ấy đã bị phán là sai lầm, vậy tình bạn của bọn họ nhất định phải là 【 chính xác 】.
“Không phải cái gì?”
“Cậu hiểu lầm rồi, không có ý khinh thường huyết thống của cậu, tôi chỉ là...” Kẹt, “Xin cậu, Riddle, xin lỗi tôi xin lỗi, đây quả thật chỉ là hiểu lầm.”
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của quý tộc bạch kim, còn có lời khẩn cầu chân thành ấy, cơn giận của Riddle cũng hạ xuống, Slytherin cao ngạo và thích lòng vòng lèo vèo là mọi người đều biết, Abraxas có thể xin lỗi và khẩn cầu đã chứng minh phân nửa. Cầu xin... ở Slytherin có trọng lượng rất nặng.
Vỗ vai Abraxas, khiến thân thể không tự chủ được run rẩy của cậu ta bình tĩnh lại. “Tôi nhận lời xin lỗi của cậu, Abraxas, nhưng cậu nợ tôi một lời giải thích...” Nổi giận thương thân ~ cậu thiệt thòi lớn...
“Cái này...” Nếu nói ra vậy có khác gì tỏ tình chứ.
“Được rồi, không có lần sau!” Ưu điểm của Slytherin là tôn trọng riêng tư, nhưng... Nhìn Abraxas thở phào, cậu không hỏi còn không thể đoán sao? Âm thầm ngẫm lại cuộc nói chuyện vừa nãy...
“Abraxas, lẽ nào cậu thích Pomona? Cho nên biết tôi theo đuổi cô ấy, bực bội, nhất thời đã... Đúng không?” Hình như không đúng, biểu tình co quắp mang theo nghẹn lời này cậu quen mắt lắm.
“Vậy... Kỳ thực là nhà Pomona cũng chú ý huyết thống, cho nên cậu nhắc nhở tôi đừng theo đuổi cô ấy?” Rất tốt lần này cả một biểu tình cũng lười có, Abraxas đã trực tiếp bỏ đi.
Lúc này trong đầu quý tộc bạch kim là một câu khá cẩu huyết, 【 Sao tôi lại thích một tên khốn như vậy chứ. 】
“Quái lạ.” Vậy là vì chuyện gì, căn nguyên không phải là cậu theo đuổi Pomona sao. Riddle quyết định tạm thời ém lại nghi vấn, về sau hãy tìm đáp án. Nhưng... vẻ mặt vừa nãy Abraxas ôm cậu xin lỗi đã rạch ra một dấu vết không nông không sâu trong lòng cậu.
Sau khi bọn họ đi rồi...
Chân dung A: “Đã lâu không nhìn thấy cảnh đặc sắc như vậy, làm chân dung ở góc rẽ tuy rằng thường ngày tịch mịch tí, nhưng những cảnh đặc sắc nhất đều bị chúng ta bắt tại hiện trường.”
Chân dung B: “Không cần nhìn huy hiệu cũng biết là Slytherin, Gryffindor đến năm thứ bảy cũng chưa chắc nghĩ ra được tác dụng của Silencing Charm.”
Chân dung C: “Malfoy cũng thật làm người thất vọng, cha, ông nội, ông cố của nó đều đè người ta, nó dĩ nhiên là bị đè.”
Chân dung B: “Không hẳn, nhìn tư thế thằng bé lao lên kìa, ngon lành lắm, không thể chỉ nhìn bề ngoài.”
Chân dung A: “Tôi đồng ý với C, Malfoy đời này rất mê người, tiểu quỷ kia lại rất có khí thế.”
Chân dung B: “Hừ, tôi đi tìm người phân xử!”
Chân dung A: “Tôi cũng đi!”
Kỳ thực... chiếu tình huống này, có lúc quên Silencing Charm cũng không phải chuyện gì xấu...
...
“Tôi tình nguyện không biết chuyện này...” Sheryl nhìn Abraxas, “Tôi không chùi đít cho cậu đâu đấy.”
“Không sao, dù sao có rất nhiều quý tộc không thể ở bên người mình thích, Malfoy không có được hôn nhân mỹ mãn cũng không riêng mình tôi. Gia tộc và huyết thống cao hơn tất cả.” Uể oải trả lời, mái tóc màu bạch kim rủ xuống, thoạt nhìn rất đáng thương.
“Nếu để ý tới gia tộc vậy thì giữ vững phong độ!” Sheryl kéo Abraxas dậy, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Nghe đây, Riddle khác với mọi người, cậu ta tuy rằng không phải quý tộc không phải thuần huyết, nhưng đáng chết là còn cao ngạo hơn cả quý tộc, cậu ta sẽ không tha thứ cho sự bất đắc dĩ của quý tộc. Càng không đồng ý làm tình nhân của cậu, cho dù cậu không yêu người vợ tương lai của mình, cho dù các cậu chỉ kết hợp vì người thừa kế.”
“Tôi biết...” Abraxas mỉm cười nhìn người bạn nối khố, cười rất nhẹ nhàng, không phải không quan tâm mà là bất đắc dĩ. “Cho nên nó là sai, hãy để nó kết thúc, đừng nói cho Riddle...” Kết thúc không được thì khiến nó mãi mãi là bí mật.
“Ừ.” Phiền phức ~
Được rồi, chuyện bên này tạm thời kết thúc, Riddle bên kia lại đang phát điên, vì cậu nhận được một lá thư, một lá thư màu trắng rất bình thường, nhưng nội dung trong thư lại khiến cậu phát điên đến mức bóp cổ Thomas lắc a lắc, tận khi cậu ta sắp tắt thở mới chịu thả ra, vẻ mặt cứ như vừa bị khống cáo mưu sát vậy.
“Lá thư này có phải nói cho cậu biết thế giới sắp hủy diệt rồi không, khụ khụ khụ! Kích động vậy.” Tuy rằng Thomas rất muốn phản công, nhưng cái vẻ luống cuống tay chân này của Riddle làm cậu có tí hiếu kỳ với chân tướng, quả thật rất có tinh thần vì nhiều chuyện, tính mạng có thể bỏ.
“Thư của một người chỉ gặp một lần.” Riddle bò lên giường, chôn đầu vào gối, trên tay cầm lá thư, vung vẫy rồi để xuống giả chết.
【 Diễm ngộ... 】 Thomas tổng kết.
“Ông ta chỉ là tán gẫu về cuộc sống, và vấn đề tình cảm của mình.”
【 Chỉ là bạn qua thư từ bình thường... có khả năng phát triển. 】
“Câu chuyện của ông ta cộng thêm bề ngoài đặc thù...” Lấy đầu nện đất, chuyện này là sao vậy!
【 Phát hiện đối tượng diễm ngộ dĩ nhiên là kẻ thù giết cha mình? 】 Thomas cậu có thể đi làm biên kịch rồi.
“Cậu còn nghĩ ngợi lung tung nữa, tôi Avada cậu đấy!” Riddle trực tiếp nện lá thư vào mặt Thomas, miễn cho dòng suy nghĩ của cậu ta bay thẳng tới Ethiopia.
Riddle thân ái
Không biết nhóc còn nhớ ta không. Đột nhiên quấy rầy có lẽ nhóc sẽ thấy rối rắm, nhưng ta cần một người có thể lắng nghe sự hối hận và nỗi nhớ ta chôn dấu mấy mươi năm dưới đáy lòng.
Hôm nay là ngày giỗ của một cô gái, cô ấy là em của người ta yêu, hơn bảy mươi năm trước một việc ngoài ý muốn, đã dẫn đến cái chết của cô ấy, ta là một trong những người gây ra ngoài ý muốn đó, từ đấy về sau ta và người yêu của ta cũng là anh của cô ấy mỗi người đi một ngả.
Chuyện này vẫn chôn dấu trong lòng ta, không một ai biết, chỉ là gần đây lại xảy ra chút chuyện...
Hãy tha thứ cho tâm tư của một lão già buồn khổ, ta chỉ là muốn nói hết mà thôi.
Của nhóc
Grind
“Thế thôi à ~~” Thomas thất vọng, cảm thấy mình bị thiệt, đang tính toán có nên thừa dịp Riddle thất thần bóp cổ cậu ta lại không.
“Thế thôi à! Phiền phức lớn đấy.” Người khác đọc không biết, cậu xem qua nguyên tác, còn được tặng kèm một đống tiểu thuyết đồng nhân YY có thể không biết sao, đây căn bản là chuyện tình bi kịch của lão Dark Lord và Dumbledore mà.
Lúc đầu gặp cậu còn cho là fan của lão Dark Lord hoặc tân sủng của Dumbledore, bát nháo nửa ngày thì ra là chính chủ, lá gan của ông ta lớn thật đấy dám nhảy nhót ở Anh, còn uống cà phê nữa!
Ai... Sai lầm chủ yếu đều là tại phù thuỷ quá biết cách bảo dưỡng mà. Ai có thể ngờ được một người thoạt nhìn hơn bốn mươi thật ra đã chín mươi chứ... Dark Lord chín mươi sống còn thoải mái hơn White Wizard, bề ngoài nhìn cũng trẻ hơn Dumbledore nhiều.
“Có gì phải phiền não? Một lão già cô đơn chiếc bóng chỉ gặp một lần tìm cậu kể lại mối tình đầu thôi... Lão già này bị tự bế à!”
【 Không phải tự bế, là vì chuyện này không thể nói cho ai biết. 】 Riddle nhìn lá thư nghĩ đối sách.
“Riddle, một người mới gặp một lần cậu nghiêm túc vậy làm chi, nhìn trúng ông ta à? Cậu có khuynh hướng này?” Thích ông chú? Ể, không đúng, là ông già!
Có lẽ là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Riddle bỗng nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt lóe sáng nhìn Thomas, có lúc bên cạnh mình vẫn cần có một kẻ ngốc, để tránh cho bản thân quá thông minh không nhìn thấy những điều đơn giản.
Riddle lập tức bật dậy, cầm bút hồi âm, bậy bạ vài câu là được, cậu nghĩ rất nhiều, đừng xem ông ta là Grindelwald, chỉ cần xem là người qua đường Giáp!
“Riddle, lão già ấy...”
“Ừ, anh tuấn tiêu sái, phong vận vẫn còn, thoạt nhìn chỉ hơn bốn mươi, mị lực vô cùng.” Phong vận vẫn còn là để hình dung đàn ông à?
“A, xem ra là một phù thuỷ rất mạnh, nhưng này cậu không phải thích nữ sinh à? Sau này ra ngoài chú ý tí đi.” Phù thuỷ càng mạnh càng có thể gìn giữ thanh xuân, sống rất thọ.
“Ừm? Thế Giới Phù Thủy không phải ít có nam giới kết hôn à?”
“Là rất ít, vì nam giới sinh con có phiêu lưu, nhân khẩu của Thế Giới Phù Thủy vốn đã điêu linh rồi, làm vậy sẽ càng ít hơn nữa, đại đa số vẫn khác phái luyến. Nhưng lực cản nhỏ hơn Thế Giới Muggle nhiều, chí ít không bị la đánh la giết. Mà một khi yêu phải ai, bày tỏ cũng là chuyện thường, Alastor không phải là ví dụ ư. Nếu không nhờ cuộc nói chuyện khi đó của cậu với cậu ta khiến cậu ta chết tâm, cậu ta hiện tại nhất định đã bắt đầu nghĩ cách viết thư tình cho cậu.” Cũng vì không cam lòng, cậu ta hiện tại thích thú với trò xé thư tình cậu nhận được.
“Cũng phải... tôi sẽ cẩn thận, nhưng vị này thì không sao, cậu không thấy ông ta si tình thế nào à.”
“Không sai, thật là cực phẩm, Grind... sao tôi nghe cứ thấy là lạ?”
“Tiểu thuyết và đài thiên văn của Muggle đều đặt tên này.”
“Ồ~~” Thomas bày ra cái mặt thì ra lượng đọc của tôi rộng như vậy ~ thật tự kỷ.
Hoàn thành, kết thúc công việc, vừa đặt bút lông chim xuống, tòa thành nhỏ đáng yêu của chúng ta đã khiến cú mèo chờ sẵn, đối với điểm này, Thomas đã lười đố kị.
Grind thân ái
Nhận được thư ông gửi, tôi rất... bất ngờ, thật không ngờ ông cũng có phiền não văn nghệ như vậy, khó trách ông chướng mắt mỹ nữ phục vụ của quán cà phê, đương nhiên nó cũng có quan hệ nhất định với tuổi của ông.
Tuy đã trễ mấy mươi năm (tuổi tác của phù thuỷ thật rẻ tiền), nhưng tôi vẫn phải nói một câu người mất đã mất, xin ông hãy nén bi thương.
Về phần tình nhân già của ông... Nếu còn yêu người đó, vậy đừng sơ hãi hãy chạy tới theo đuổi đi, nếu không yêu, thế gian đâu thiếu gì cỏ úa, chỗ này không có thì đi chỗ khác tìm.
Nghĩ thoáng tí, đồng chí, đừng vì nhi nữ tình trường mà làm lỡ sự nghiệp cách mạng, đi đi, tương lai của Thế Giới Phù Thủy đang chờ ông đó!
P. S, ông vì một cô gái mà áy náy bảy mươi năm, ông yêu rốt cuộc là anh của cô ta hay cô ta?
PP.S, thực thể môi giới bảo tồn hình ảnh tốt nhất là gì? (đây là thù lao khuyên ông, có người nói lão phù thuỷ cỡ như ông thường có tài sản riêng.)
Của ông
Riddle
Chẳng đâu ra đâu an ủi một phen, thuận tiện ném nan đề trong tay mình cho một vị Dark Lord có người nói đã từng cũng nổi tiếng khắp các diễn đàn giới học thuật, Riddle bắt đầu ảo tưởng cái cảnh máy chụp ảnh của Thế Giới Phù Thủy đi trước Thế Giới Muggle một bước.
Khó được đời này lớn lên bảnh như vậy, nói thế nào cũng quay một MV có màu sắc, có thanh âm, có hiệu ứng ánh sáng và bóng đổ hoa lệ để lưu làm kỷ niệm chứ!
...
Trích đoạn nhỏ được bổ sung:
“Saga, không cần tuyệt vậy mà...” Riddle có lúc vẫn rất thiện lương, đặc biệt là khi thấy Saga không ngừng hạ khẩu lệnh diệt sạch xuống.
“Em từng nói, tương lai chúng ta sẽ xuống Địa Ngục, không làm thêm chút chuyện xấu, xuống dưới rồi làm sao xin được một chức vị tốt? Đầu năm nay kiếm việc rất khó. Nghe nói phúc lợi của cao tầng Địa Ngục không tồi.”
“......”
“Riddle, anh hối hận, chúng ta nên làm người tốt, lên Thiên Đường.” Saga xem xong tập tranh nào đó. “Giờ anh mới biết Thiên Đường có nhiều mỹ nữ như vậy.”
“Đó đều là của Thượng Đế.”
“Keo kiệt không chừa cho anh một cái à.”
“Anh cứ tiếp tục xuống Địa Ngục đi, cho dù hiện tại anh cứu vớt thế giới cũng không nhất định lên được Thiên Đường. Xuống Địa Ngục, tìm Lucifer.”
“Có tận bảy ma vương tìm ông ta làm chi?”
“Có người nói ông ta thích đàn ông (Michael). Mỹ nữ độc thân dưới trướng nhiều như mây!”
“Vậy thì không được! Lỡ ông ta nhìn trúng anh thì sao!”
...