Nhóm Harry đang ngồi trên bãi cỏ gần Hồ Đen. Họ cũng nghe thấy tiếng động, nhưng lại không lập tức chạy đến xem. Bởi vì Harry nhận được tin nhắn của Alva.
Người thừa kế Gryffindor đến.
Draco kinh ngạc, “Người thừa kế Gryffindor? Đến khi nào?” Tại sao bọn cậu không thấy.
“À. Chính là quả cầu lửa đã va chạm với cửa sổ phòng hiệu trưởng.” Harry nhún vai nói. Không hổ là Gryffindor, vừa xuất hiện đã oanh động như vầy.
Blaise lập tức cười rộ lên, “Ha ha ha va chạm hay lắm. Mặc dù là người thừa kế Gryffindor, nhưng mà chỉ bằng việc này, tôi đã có ấn tượng khá tốt rồi.”
Lúc này Fawkes bay đến thả một mảnh giấy lên chỗ Harry rồi bay đi. Cậu nhìn lướt qua rồi nói, “Hiệu trưởng gọi mình.” Nói rồi đứng lên rời đi.
Ron còn nói vọng theo, “Harry, lát về cậu phải miêu tả lại người thừa kế Gryffindor cho mình nghe đó.”
Harry vẫy tay tỏ vẻ đã biết.
- --------------
“Harry Potter?” Phoenix nhíu mày nhìn thằng bé chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi trước mặt. Quá nhỏ đi!
“Vâng. Xin chào, người thừa kế Gryffindor.” Harry khóe môi run rẩy, cậu dùng lễ nghi tiêu chuẩn chào hỏi.
Dumbledore và McGonagall không nghi ngờ gì, dù sao dạo này Harry luôn đi chung với Slytherin. Cậu học được lễ nghi gì đó cũng không là gì.
Phoenis mày nhăn càng sâu, “Cậu bao nhiêu tuổi?”
“A? Mười lăm.” Harry ngơ ngác nói.
“Mười lăm?!” Phoenix đột nhiên lớn giọng dọa Dumbledore run lên, viên kẹo gián liền từ trên tay rơi xuống. Ông lật đật cúi người nhặc, nhưng thật bất hạnh, nó đã biến thành một bãi nước.
Dumbledore lại tiếp tục buồn rầu. Kẹo gián, mày ra đi quá nhanh.
Harry cũng run lên. Mặc dù cậu đã vượt qua thí luyện, đã trưởng thành hơn. Nhưng đối mặt với một vị có năng lực “sư tử rống” ngang ngửa bà Pomfrey, cậu theo bản năng sợ hãi một chút.
Phoenix rống lên, sau đó đi đến nắm lấy cánh tay Harry, rồi sờ mặt, ngực, eo, chân thậm chí mông cũng không bỏ qua. Harry mặt đỏ bừng đứng đó.
Phoenix lùi lại, lạnh mặt nói, “Cậu dám nói mình mười lăm tuổi? Nhìn cơ thể cậu xem, gầy tong gầy teo như vậy. Chỉ mông có một chút thịt.” Cô nhún vai.
Harry cào tóc không nói. Vị này, quả nhiên cùng hệ với bà Pomfrey.
Phoenix quay đầu nhìn vị hiệu trưởng nào đó đang thương tiếc cho viên kẹo gián tội nghiệp mà đã vô tình bỏ lỡ màn kiểm tra vừa rồi. “Dumbledore, ai là người giỏi độc dược nhất Hogwarts? Ta muốn gặp.”
“À... là Severus...” Nói rồi ông gọi Snape lên đây.
...
“Dumbledore. Nếu không có việc gì quan trọng thì nói mau, ta có rất nhiều việc phải làm.” Snape vừa đến lập tức nhăn mặt. Ở đây quá nóng.
“Anh là Severus?” Phoenix hỏi, vừa nãy Dumbledore nói như vậy.
Snape cau mày nhìn cô, “Ta là Severus Snape. Ta không nghĩ chúng ta biết nhau, cô có thể gọi ta là Snape.”
Phoenix nhướng mày, “Được thôi, Snape.” Nói rồi cô kéo tay Harry đẩy mạnh vào ngực anh.
Phản xạ có điều kiện Snape lập tức giang tay ôm chằm lấy cậu. Phục hồi tinh thần, hai người liền mắt to trừng mắt nhỏ. Không khí lập tức xấu hổ lên.
Phoenix mới mặc kệ tình trạng của hai người, cô kiêu ngạo nói, “Ta cho anh ba tháng. Lập tức nuôi béo Harry.”
Snape nghe cô nói, theo bản năng xoa nắn một chút người trong ngực. Quả thật rất gầy. Sau đó, anh thấy Harry đỏ mặt.
Mặt cậu rất trắng, khi đỏ lên nhìn rất đáng yêu, đôi mắt xanh lục lấp lánh lấp lánh nước. Snape chợt cảm thấy, thằng nhóc này cũng không đáng ghét lắm.
Sau đó anh quay sang nói với Phoenix, “Vỗ béo? Béo quá nhanh sẽ ảnh hưởng sức khỏe.”
“A? Vậy thì... anh muốn làm sao thì làm. Chỉ cần Harry nhìn giống với số tuổi hiện tại của cậu ta là được.”