[Harry Potter] Tình Yêu Nhỏ Của Chúa Tể

Chương 15: Chương 15: Umbridge xui xẻo




Một thời gian tiếp theo Hogwarts trở nên cực kỳ yên bình. A, dĩ nhiên là với bọn học sinh rồi, khoảng thời gian này không bị cái âm thanh đầy “ngọt ngào” của Umbridge tra tấn. Quả nhiên thật yên bình.

Lại nói một chút đến Umbridge. Vị này đã trải qua một khoảng thời gian đầy mạo hiểm.

Đơn giản tới nói. Học sinh Hogwarts chính là nghịch lân của người thừa kế. Lúc trước không có ai ở nên không sao, hiện tại, không tính Alva, chỉ tính Phoenix thôi cũng đủ hành hạ mụ tới chết.

Alva thật ra không thích động tay chân đánh nhau, nên việc này dĩ nhiên do cô nàng Phoenix nóng nảy ra tay. Vị này chính là rất có tiếng tâm ở ngàn năm trước. Ừm, có tiếng là “Sư tử mẹ”, đặc biệt hung!

Lại nói đến Umbridge, dạo này mụ ta đặc biệt xui xẻo. Đang đi trên đường, có thể bị một quả Bludger không biết từ đâu bay đến hù một trận. Có lẽ mình rất may mắn nên đã trách thoát, mụ tự an ủi mình như vậy.

Tiếp theo, khi Umbridge đến Đại Sảnh để ăn trưa. Trên đường đi có thể bị Peeves đùa chết. Không biết cậu ta bị cái gì kích thích, thế nhưng đặc biệt thích quấn lấy mụ đùa giỡn.

Ngay cả ngài Nam tước cũng không thèm quan tâm. À, cả Filch nữa, ông cũng đồng dạng không một chút để ý.

Hiện tại, Umbridge đã không còn bộ dáng chỉnh chu như lúc trước. Chỉ cần bà vừa bước ra khỏi phòng, lập tức bị đủ thứ nguyên nhân làm thành một bộ đầu tóc rối xù, quần áo rách tung tóe.

Ờ... rất giống vừa bị người khi dễ xong. Mặc dù không có ai đủ can đảm khi dễ mụ ta.

Hiện tại, Umbridge tóc bị cháy một nửa, mặt đen xì xì, quần áo dính đầy dược, làn da ửng đỏ nổi mụn nước. Dựa theo nhận xét của Ron chính là, bây giờ mụ mới giống một con cóc.

Umbridge không để ý tình trạng của mình, một đường xông thẳng đến phòng hiệu trưởng. Giữa đường mụ bị một con mèo đen từ đâu xông ra cào mạnh vào mặt.

“A! Đáng chết! Đồ quỷ quái chết tiệt!”

Mụ hét ầm lên, rút đũa phép phóng lung tung khắp nơi, “Crucio! Crucio! Crucio!” Có lẽ mụ đã quá tự tin với năng lực của mình. Hậu quả chính là, mụ dùng hết ma lực, hiện tại chỉ có thể cả người mềm nhũn nằm trên hành lang vắng vẻ.

Có vẻ như, mụ ta sắp chết ở một nơi không ai biết.

- ----------------

Alva cào móng vuốt lên đầu con sư tử đá trước phòng hiệu trưởng. Ta cào! Ta cào! Ta cào!

Thật. Ghê tởm!

Alva bực bội nhảy lung tung trên đầu nó, dậm qua dậm lại. Lâu lâu còn vươn chân đánh đánh lên đầu nó cho hả giận, sau đó tiếp tục dậm.

Đáng lý ra cậu không nên dùng tay không cào mụ ta! Thiệt hối hận mà!

Phoenix từ xa nhìn thấy cậu, hai mắt lập tức sáng lấp lánh nhào tới, “Oa a! Alva! Ôi sao cậu vẫn cứ đáng yêu như thế này chứ! Cậu... Phi phi phi! Quần Merlin! Đó là mùi gì! Thật kinh tởm!”

Phoenix đang hưng phấn ôm chằm lấy Alva, lập tức bị cậu nhét chân vào miệng. Một mùi, à, có lẽ là nước hoa, xông thẳng lên não.

Ừm, sau đó cô phun ra.

Cô một chút cũng không để ý hành động của Alva, phun xong lại cười hì hì ôm chặt cậu, “Alva cưng à, mùi này thật sự rất ghê tởm. Chúng ta đi tắm đi. Cùng. Nhau. Tắm. Oa a ha ha cưng thật mềm! Alva!”

“Meo!!!”

“Ấy Alva đừng chạy mà!”

Từ đây chúng ta biết được. Ngự tỷ Phoenix thật ra là một miêu nô. Mọi người không nhìn lầm đâu, đúng vậy, một con chim là miêu nô!

Thật ra cũng không khó chấp nhận lắm.

Trong phòng hiệu trưởng, Dumbledore nhét mộtviên kẹo gián vào miệng, híp mắt cười nói với mấy bức tranh, “Alva là ngườithừa kế Slytherin đi. Cậu nhóc đó thật hoạt bát. Ha ha ha.”

=====================

Tác giả lảm nhảm:

Bộ này ngắn hơn bộ nhà khoa học nhiều, nếu tui siêng một chút, có khi bộ này sẽ hoàn trước.

Và, mấy người thừa kế thật sự là một đám kỳ ba =)))

~ 21/1/2019 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.