Cách đó gần hai giờ đồng hồ
Hân đứng trước cổng nhà, hai mắt trầm tư nhìn về nơi xa, cây cung cổ phác nằm trên tay. Cây cung dường như được làm bằng một chất liệu rất đặc biệt, không phải đồng không phải gỗ, màu nâu đất, dây cung màu bạc, thân cung có chạm khắc nhiều ký tự nhìn như một loại cổ ngữ kỳ quặc. Trước mặt là một số mũi tên đang cắm dưới đất. Mũi tên cũng khá đặc thù, không phải làm bằng kim loại cũng không phải gỗ, cả mũi tên có màu vàng tre, đầu tên màu bạch kim, sắc nhọn hình chữ V ngược, đuôi tên hai cánh, nhìn như là lông vũ.
Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, giương cung lắp tên, bắn về bức tường gạch men phía trước cách đó khoảng hai trăm mét. Mũi tên cắm phập vào chính giữa hoa văn viên gạch ghim sâu vào tường lủng ra một lỗ lớn. Liên tiếp ba mũi tên nữa phóng tới, mỗi mũi tên đều găm trúng chính xác vào mục tiêu.
Hân có cảm giác sau trận chiến đấu hung hiểm vừa rồi, cơ thể cô có một số chuyển biến đáng kinh ngạc. Từ cây cung bản mệnh truyền đến cho cô một luồng sinh mệnh lực lớn, cải tạo thân thể của Hân, cô cảm thấy mình có tốc độ nhanh hơn, sức lực mạnh hơn, mắt nhìn xa và rõ ràng hơn hẳn, tai cũng có thể nghe được tiếng động cách đó vài trăm mét khi cô tập trung, năng lượng trong cơ thể trở nên dồi dào, cô có cảm giác mình đã chạm đến một giới hạn nào đó, mà chỉ cần vượt qua thì cô sẽ đạt đến một tầm cao mới.
Nhưng lúc này, tâm trí của cô lại đang hơi mất tập trung. Hình ảnh cái gã đáng ghét đó thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu cô. Cái gã lúc nào cũng có gương mặt lạnh tanh như mặt bàn thờ, tên khốn vô sỉ đã nhìn thấy hết cả cơ thể của cô nhưng khi hỏi đến thì lại tỉnh bơ như không, cái tên thô lỗ, cục cằn chẳng bao giờ biết nương tay với phụ nữ. Nhìn cô mà lúc nào hắn cũng như nhìn thấy người chết ấy.
Nói thật lòng thì Hân khá tự tin vào bản thân mình, trước giờ những chàng trai khác nhìn cô, ít nhiều cũng có cảm giác kinh diễm, thậm chí ngẩn ngơ trong giây lát, chuyện có một anh chàng lạ mặt nào đó gặp cô xin số điện thoại làm quen là thường như cơm bữa. Ấy vậy mà, cái tên khốn đó nhìn cô ánh mắt còn chả nhảy lên lấy một cái, có lẽ trong mắt hắn cô và một gã đàn ông cũng chả khác nhau là mấy, mà đó cũng chẳng phải làm bộ, nhìn vào gương mặt lạnh lùng đáng ghét của hắn cô có thể cảm nhận được điều đó.
“Tôi kén chọn lắm” (*) Kén chọn cái đầu nhà anh. Hân bực bội nghĩ thầm
Lúc đó, tại sao hắn ta lại quay lại chứ. “Tôi còn cần một người dẫn đường” (**), vớ vẩn quá, lúc trở về hắn toàn đi trước dẫn đầu, thậm chí còn không thèm quay lại hỏi cô một câu. Lúc hắn bỏ cô xuống biến mất trong bụi rậm, cô đã rất thất vọng, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì, hắn bỏ cô chạy trốn cũng chẳng phải là làm gì sai. Hắn và cô chỉ là bèo nước qua đường, không thân không thích, hắn cũng không nợ cô điều gì cả, chịu cõng cô chạy đi là đã có nghĩa khí, bầy ong đó quá khủng bố, chỉ mình con ong tướng dẫn đầu đã làm cô vô lực chống lại, tại sao hắn lại phải mạo hiểm quay lại vì cô.
Vì sắc đẹp của mình ư, hắn còn chả thèm nhìn cô lâu lấy một lần, khi ra đi cũng không hề quay đầu lại, hắn chữa thương cho Khả Nhi, thậm chí còn để lại cho cô và Khả Nhi ba thùng đồ ăn, đủ để hai người có thể sinh sống hơn tháng trời, thứ mà hiện giờ có thể khiến người ta chém giết nhau để giành lấy, đổi lại chỉ là để hỏi cô một vài câu hỏi.
Hắn thật khó hiểu. Hắn thông minh sắc sảo, hắn lạnh lùng, tàn nhẫn, xuống tay giết người mặt không đổi sắc. Nhưng khi hắn trở về gặp em gái hắn, ánh mắt lại rất dịu dàng, ấm áp. Hắn lạnh lùng nhưng thực ra cũng rất biết cách quan tâm người khác, hắn băng bó cho cô, cứu cô khi cô hôn mê, không hề lợi dụng cô, nấu ăn cho cô nữa.
Hóa ra, hắn cũng không phải đáng ghét như vậy.
“Hắn đã đi thật rồi sao?” Hân ngẩng đầu lên, ánh mắt xa xăm nhìn về nơi đám người Đức biến mất. Đó là hướng đi về tổ ong, hắn đang định làm gì vậy.
Một tiếng nổ lớn chợt vang lên, kèm theo một luồng ánh sáng chói mắt ở phía xa, hướng Hân đang nhìn khiến cô biến sắc. Hân quay lại nhìn Khả Nhi ở phía sau, dắt cô bé vào trong nhà, Hân nhìn Nhi nói:
“Chị phải đi ra ngoài một lát, em ở nhà phải ngoan đấy, đóng cửa cẩn thận, không được cho người lạ vào nhà”
Khả Nhi níu áo của Hân, cất tiếng: “Chị Hai không đi có được không, nhà có đồ ăn rồi mà, Nhi cũng khỏe lại rồi, chị đi Nhi sợ lắm”
Hân xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Ngoan nào, chị cần phải đi”
Bé Nhi mím môi, chìa ra ngón út của mình và nói: “Chị hứa phải trở về nhé”
Hân mỉm cười, nghéo tay với cô bé: “Chị hứa”
……………………………………
Tiếng ong vỗ cánh ầm ĩ cả một khoảng đường.
Đức đang đứng đối diện con ong chúa. Gương mặt của nó rất nhân tính hóa, nó ngạo nghễ nhìn hắn, phóng thích tinh thần uy áp. Một câu thoại ngang ngược, bá đạo, đầy kinh điển vang lên trong đầu hắn
“Thần phục, hoặc là chết”
Đức cúi đầu, thanh kiếm hạ xuống: “Thần phục … con *** mày” Vừa dứt lời, khiên ma pháp đã bao bọc toàn thân của Đức, tay của hắn vung lên, tám quả lựu đạn lửa văng ra bốn phía nổ tung, xung quanh ánh lửa đỏ rực phực lên.
Nhân cơ hội, Đức xoay người lao đến con ong chúa, mắt lộ hung quang, Lạc phong kiếm vận toàn lực nơi tay chém xuống đầu nó.
Con ong tướng bên cạnh và mấy con ong hộ vệ lao đến chắn đỡ, thanh kiếm chém xuống, mấy con ong hộ vệ lập tức bị chém thành hai nửa, hư ảnh cốt linh chiến giáp hiện ra trên người con ong tướng cũng bị vỡ nát, thanh kiếm thuận đà chém tới, đầu của con ong tướng bị chặt bay. Một kiếm thật kinh diễm.
Nhưng cũng chỉ đến như vậy mà thôi, con ong chúa đã an toàn lùi lại. Mấy con ong tướng còn lại ngay lập tức tập trung vào hắn, gai độc bắn tới từ bốn phía. Mấy con ong hộ vệ cũng lao về phía hắn cắn xé.
Vòng bảo hộ năng lượng trên người Đức hiện lên chặn lại được mấy đoạn gai trong khoảnh khắc trước khi vỡ toang, nhưng cũng đủ để hắn lấy một hơi, nhảy qua một bên né tránh.
Hắn vừa giải trừ lá chắn thì người đã dính mười mấy phát cắn của đám ong hộ vệ, Đức xoay kiếm một vòng chém bay bọn ong biến dị đang bám trên người, quăng tiếp bốn quả lựu đạn lửa nữa ra xung quanh trước khi bật lên vòng bảo vệ để che chắn sức nổ.
Tranh thủ màn lửa cháy, hắn múa tít thanh kiếm chém giết những con ong ở phía trước, mở một đường máu, lao vào một hẻm nhỏ bên hông. Trên người đầy máu tươi, vết cắn và vết bị đuôi ong đâm khắp người, đếm sơ cũng phải hơn hai mươi chỗ.
Đám ong biến dị nối đuôi đuổi theo, nhưng vì hẻm quá nhỏ, đám ong tướng không thể theo vào được, chỉ có đám ong biến dị cấp thấp và ong hộ vệ lao vào hẻm, số còn lại bay lên phía trên, chặn đường. Khẩu Desert Eagle đã xuất hiện trên tay Đức, bên trong là băng đạn lửa, hắn quay đầu bắn về phía sau, đạn lửa có sức công phá khá mạnh, đám ong phía sau lưng lại không phải là chiến lược cấp cao, rơi rụng một đám lớn.
Thương vong bầy ong tăng nhanh khiến con ong chúa cũng cực kỳ tức giận, nó rít lên một tiếng chói tai, bay lên trên không, đám ong tướng cũng bay theo, hỏa độc và độc châm từ trên cao phóng xuống tới tấp. Năng lượng hiện tại trong người Đức đã không đủ để chặn lại bất kỳ độc châm nào của đám ong cấp C và ong chúa nữa, chỉ có thể cố gắng hết sức mình để né tránh. Hắn như con thuyền nhỏ bập bềnh giữa bão tố, nguy hiểm trùng trùng lúc nào cũng có khả năng bị đánh tan.
Lộn người ra ngoài, vừa né kịp một luồng lửa bỏng rát sau lưng, Đức đã chạy ra con đường lớn. Tiếng kêu xé gió sau lưng, hắn xoay người vung kiếm đỡ được một mũi gai, nhưng hai mũi còn lại cũng đã đâm trúng người ghim hắn xuống đất, một mũi ở chân và một mũi ngay bụng.
Đức cắn răng rút ra hai mũi gai, máu lập tức phun ra thành vòi. Hắn vừa gượng ngồi dậy thì con ong chúa đã hạ xuống trước măt, cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào hắn đầy tức giận, nó mở miệng, hắn đã nhìn thấy luồng lửa như nham thạch nóng bỏng chuẩn bị phun ra.
Khoảng cách quá gần, hắn đã không thể nào tránh né được nữa.
…………………………….
(*) Đoạn đối thoại giữa Đức và Hân chương 37
(**) Đoạn đối thoại ở chương 44