“Buông thì buông. . . . . .” Cuối cùng Tiểu
Thiên vẫn phải buông tay thỏa hiệp trước sự giận dữ của Hoàng Phủ Tấn
, “Đừng. . . . . . Đừng ném”
Hoàng Phủ Tấn trừng mắt nhìn nàng, nàng liền lập tức
thành thật lui cổ, ánh mắt lóe ra.
Phía sau hòn giả sơn, Vũ Lạc Thủy mới từ Thanh Âm Cung
đi ra, đã nhìn thấy hai người đang tranh cãi ầm ĩ bên hồ sen, tuy hai người đều
rất lớn tiếng ầm ĩ, nhưng nàng lại thấy trong mắt của Hoàng Thượng tràn đầy ý
cười.
“Hoàng Thượng dường như đã thay đổi.” Vũ Lạc Thủy nhẹ
giọng mở miệng nói, hắn rõ ràng đang ôm Hoàng Hậu đến hồ sen, ra dáng như muốn
ném nàng xuống, nhưng dường như hắn chỉ dọa thôi? Hắn còn. . . . . . Còn ôm
nàng?
Vũ Lạc Thủy cắn môi dưới, trong mắt hiện lên một tia
mất mác.
“Ai u uy!” Chợt nghe tiếng Tiểu Thiên suýt xoa một
tiếng, Hoàng Phủ Tấn liếc mắt nhìn.
“Ngươi lại làm sao vậy?” Hắn lạnh lùng mở miệng hỏi.
“Vừa rồi bám chặt vào ngươi dung sức mạnh quá, bây giờ
tay rất đau!” Giả vờ đáng thương, nàng chớp đôi mắt to tròn trong suốt, nhìn
thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn
“Ngươi cũng biết ngươi bấu trẫm rất dùng sức sao?”
Hoàng Phủ Tấn trừng mắt nhìn Tiểu Thiên, sợ tới mức nàng lập tức thu hồi cổ.
Nhìn thấy biểu hiện e sợ của nàng, Hoàng Phủ Tấn thật
không đành lòng nói cái gì nữa, thiếu chút nữa quên , cổ tay của nữ nhân chết
tiệt này ở Lan Uyển đã bị trật khớp.
Tức giận liếc nhìn nàng đang nằm trong lòng mình, hắn
nhấc chân, ôm nàng đi về hướng Vũ Phượng Cung,
Thoáng cử động làm Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, trong mắt
mang theo một tia kinh ngạc, “Ngươi không đem ta ném xuống sao?” Lời của nàng
bật thốt ra!
“Sao? Muốn cho trẫm ném ngươi xuống đó?” Hoàng Phủ Tấn
tà ác liếc nàng, vừa rồi chỉ nhất thời nổi hứng muốn dọa nàng một chút thôi,
vậy mà nữ nhân ngốc nghếch nàytưởng thật, còn gần như siết đứt cổ của hắn!
Chẳng qua ——
Hoàng Phủ Tấn bỗng nhiên nhíu mày, tại sao hắn lại
lãng phí thời gian trên người nữ nhân này? Còn có thời gian làm chuyện ngây thơ
như vậy?
Nhếch môi, mặt mày Hoàng Phủ Tấn cau lại thật chặt.
Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Tiểu Thiên tự nhiên
không dám nói thêm nữa cái gì, thành thật tránh ở trong lòng,ngực Hoàng Phủ
Tấn, một câu cũng chưa dám nói.
Xa xa, Vũ Lạc Thủy nhìn thấy bóng dáng Hoàng Phủ Tấn,
mi mắt của nàng cụp xuống, khóe mắt hiện lên một tia đau đớn.
Hơn mười năm thầm thương trộm nhớ, nhưng vẫn không đổi
được quân vương liếc mắt một cái.
Khó chịu xoay người sang chỗ khác, nàng xoa xoa khóe
mắt ướt át, chậm rãi đi về hướng Thanh Âm Cung.
Đau quá a! ! !
Khi hai người về đến Vũ Phượng Cung, thái y đã chờ sẵn
ở đó, nhìn thấy hai người bọn họ về đến, lập tức bước lên nghênh đón.
“Thần tham kiến. . . . . .”
“Không cần hành lễ , lại đây nhìn xem vết thương của
nữ nhân ngốc này đi!” Hoàng Phủ Tấn cắt ngang lời nói của ngự y, ôm Tiểu Thiên
đi thẳng vào.
“Ngươi mới. . . . . .” Tiểu Thiên vốn muốn đáp trả
lại, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Phủ Tấn, nàng đành đánh
bạo đem lời nói nuốt ngược vào.
Hôn quân, bạo quân! Tiểu Thiên tràn đầy tức tối không
chỗ phát tiết, đành phải ở trong lòng mắng cho thống khoái.
“Hoàng Thượng, thỉnh đem nương nương buông xuống, để
cho thần nhìn xem.” Thái y đi đến trước mặt Hoàng Phủ Tấn, cung kính mở miệng
nói.
“Ừm!” Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên đặt nhẹ nhàng lên
ghế, động tác mềm nhẹ mà ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy được.
Thái y kiểm tra mắt cá chân và cổ tay của Tiểu Thiên
một chút, rồi đứng dậy mở miệng nói: “Nương nương, mắt cá chân của ngài đã bị
trật, cổ tay cũng có dấu hiệu vị trí, thần cần chỉnh lại cho đúng vị trí, thỉnh
ngài nhẫn nại một chút.”
“Nga, nga, được.” Tiểu Thiên liếc mắt nhìn ngự y một
cái, gật gật đầu.
“Nương nương, thần bắt đầu đây.” Tay của Ngự y đặt lên
chân của Tiểu Thiên, đang chuẩn bị động thủ.
“Chờ. . . . . . Từ từ!” Tiểu Thiên gọi hắn lại.
555~~~ Nàng sợ đau. Khi còn là bác sĩ, thấy bệnh nhân
đau đến hô to gọi nhỏ, trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng hiện tại. . . . . .
Đem xương cốt sai vị trí kia chỉnh lại cho đúng chỗ,
vậy không phải đau đến chết mất sao? Nhưng lại vẫn là do tên bạo quân kia làm
hại!
555~~~
“Nương nương, ngài còn có chuyện gì phân phó?” Thái y
giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
“Ách. . . . . . Cái kia. . . . . . Không có việc gì,
bắt đầu đi.” Nghĩ nghĩ, Tiểu Thiên vẫn không thốt thành lời, một người lớn như
vậy, mà còn sợ đau, tiếp tục nói tiếp thật đúng là đủ mất mặt .
“Tuân mệnh” Thái y gật đầu, đang chuẩn bị động thủ,
lại một lần nữa bị Tiểu Thiên gọi lại.
“Chờ. . . . . . Chờ một chút.”
“Nương nương?” Nghi hoặc trong mắt Ngự y nhiều hơn một
tầng.
Đứng ở một bên Hoàng Phủ Tấn cũng chú ý tới vẻ mất tự
nhiên trên mặt của Tiểu Thiên, hắn đem tầm mắt chuyển về hướng nàng, như là
hiểu được cái gì.
Nữ nhân này. . . . . . Không phải sợ đau chứ.
“Cái kia. . . . . . Thái y, ngươi. . . . . . Ngươi nhẹ
một chút.” Cuối cùng, nàng vẫn là khẽ cắn môi nói ra miệng , mất mặt thì mất
mặt đi, so với đau chết thì nhẹ hơn.