Nhìn thấy nàng bày ra một bộ dạng thần khí, nhìn như
thế nào cũng không thấy một chút dấu hiệu gãy tay gãy chân.
Nghe Hoàng Phủ Tấn hỏi như vậy, Tiểu Thiên ôm một bụng
khó chịu, tên cẩu hoàng đế này mấy ngày nay không nhìn thấy, vừa tới liền
nguyền rủa nàng gãy chân.
Bĩu bĩu môi, nàng tức giận mở miệng nói:” Mầy ngày nay
lúc Hoàng thượng không tới, chân gãy của Thiên Thiên khôi phục nhanh hơn, nhưng
khi hoàng thượng tới, lại bắt đầu đau.”
Như vậy rõ ràng là cố ý châm chọc, Hoàng Phủ Tấn làm
sao có thể nghe không hiểu.
Khóe miệng hắn cong lên, bỗng nhiên ghé sát vào nàng,
khoảng cách gần gũi của hai người cực kỳ mập mờ, chóp mũi kém một chút liền
đụng phải.
“Làm….Làm gì?” Tiểu Thiên mất tự nhiên đầu hơi lùi về
phía sau, tên hôn quân này là bị làm sao, không phải ngại nàng bẩn sao? Hắn
không có chuyện còn đến gần nàng như vậy làm cái gì?
“Làm gì?” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng cười một tiếng:
“Ngươi muốn gãy cái chân kia nữa sao, sau đó phụng bồi hai chân cùng nhau dưỡng
thương có phải hay không?”
“ Hắc!” Tiểu Thiên khinh thường cười lên một tiếng:”
Ngươi thật cho rằng ta ăn cỏ lớn lên à?”
“ Trẫm chính là cảm thấy như vậy, ngươi ngực lớn nhưng
là một nữ nhân ngốc không có đầu óc!”
“Ngươi mới ngực lớn nhưng không có đầu óc, vạm vỡ, hôn
quân đầu óc ngu si!”
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi tin trẫm chặt gãy chân của
ngươi hay không?”
“ Ngươi chặt gãy chân của ta, ngươi liền phụ trách ta
cả đời!”. Nhưng lời Tiểu Thiên vừa thốt lên, không chút nào cảm thấy nó có cái
gì không ổn.
Mà những lời này của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn cùng
Vũ Lạc Thủy cảm thấy hơi sửng sờ, đôi mắt càng sâu, Vũ Lạc Thủy thấy Hoàng Phủ
Tần có một tia cười nụ khó có thể nắm bắt được.
Chỉ nghe Tiểu Thiên tiếp tục nói: “Ngươi không phải là
rất ghét ta sao? Ngươi càng ghét ta, ta liền càng quấn lấy ngươi, ăn cơm cũng
quấn lấy người, vào triều cũng quấn lấy ngươi, ngủ cũng quấn lấy ngươi, ngươi
cũng các nữ nhân khác ngủ trên giường ta cũng như vậy quấn lấy ngươi, hừ hừ! Ta
dây dưa khiến cho tinh thần người phân liệt trở thành dừng lại.” Tiểu Thiên nói
xong rất đắc ý, không chút nào không chú ý tới lời nói của nàng khiến cho người
ta khiếp sợ.
Nụ cười trong mắt Hoàng Phỉ tấn vẫn tồn tại như cũ,
nhưng nó lại chợt lóe lên trong nháy mắt rồi biến mất, nữ nhân này, mỗi lần nói
chuyện đều không biết suy nghĩ! Mà Vũ Lạc Thủy, cả kinh ngay cả con mắt cũng
muốn rớt ra.
Ngủ cũng quấn lấy hoàng thượng? Ngay cả….Ngay cả hoàng
thượng cùng các nữ nhân… Lên giường cũng muốn dây dưa? Hoàng hậu nương nương
này….