“Phải không?” Khóe mắt Hoàng Phủ Tấn giương lên,
mặt tràn đầy không trêu chọc: “Vậy trẫm cũng muốn nhìn thử một chút, ngươi gãy
hai chân rốt cuộc làm sao quấn lấy trẫm.” Vừa nói, liếc mắt nhìn tay Tiểu
Thiên, tiếp tục nói: “Lấy tay bò sao? Trẫm thật muốn biết một chút về kỹ thuật
bò của Hoàng hậu nương nương!”
“ Ngươi…” Lần này, Tiêu Thiên bị phản bác không nói
được, vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng lời nói của chính mình rất đắc ý. Con mẹ
nó, gãy hai chân, thật đúng là không thế quấn lấy hôn quân này.
Lần này lại thảm bại!
“Lạc Thủy!” Chỉ nghe giọng ói của Hoàng Phủ Tấn cứng
rắn mở miệng gọi.
“ Hoàng thượng, có Lạc Thủy!” Nghe Hoàng Phủ Tấn gọi
mình liền tiến lên đón.
“Trẫm thấy Hoàng hậu nương nương bản lĩnh rất lớn, một
chân cũng có thể hoạt động bình thường, cũng không cần có người chiếu cố.”
Hoàng Phủ Tấn mặc dù nói chuyện với Vũ Lạc Thủy , nhưng ánh mắt vẫn thủy chung
chăm chú nhìn trên người Tiểu Thiên, nhìn bộ dạng phách lối đến không nắm bắt
được này, hắn liền ôm một bụng lửa giận.
Mà Tiểu Thiên nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, theo
trực giác bắt đầu cảnh giác, tên hôn quân này lại muốn làm gì? Giơ mũi dao lớn
giết chết nàng sao?
“ Hoàng…Hoàng thượng, việc…việc này không được tốt
lắm, thương thể của nương nương vẫn còn chưa khỏi hẳn.” Vũ Lạc Thủy khó khăn
nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, rồi lại nhìn Tiểu Thiên.
“ Trẫm nói được là được! Trẫm nhìn nàng cùng bình
thường không sai biệt lắm.” Hoàng Phủ Tấn bày ra bộ dạng khuôn mặt không thay
đổi, lúc nói chuyện, vẫn không quên liếc Tiểu Thiên một cái.
“Nhưng Hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu lão nhân gia
người là muốn Lạc Thủy chiếu cố Hoàng hậu nương nương.” Vũ Lạc Thủy cảm thấy
khó chịu nhíu mày.
“ Trẫm nói không cần, liền không cần!” Hoàng Phủ Tấn
nói xong khuôn mặt kiên quyết: “Chỗ Hoàng tổ mẫu, trẩm sẽ cho lão nhân gia
người một cái công đạo, nhưng nếu ngươi dám chiếu cố nàng, trâm coi như ngươi
kháng chỉ mà xử trí!”
“Cái gì? Tên bạo quân nhà ngươi muốn đuổi tận giết
tuyệt ta!” Tiểu Thiên rống lớn, tuy nói hiện tại nàng so với lúc trước hoạt
động tự nhiên hơn nhiều, nhưng thủy chung vẫn còn đang nữa trạng thái tàn tật,
tên bạo quân này, âm hiểm như vậy.
“Gọi trẫm là bạo quân phải không?” Khóe miệng Hoàng
Hhủ Tấn hơi cong lên, trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng lạnh:” Trẫm liền
độc ác cho ngươi xem! Lạc Thủy!”
“Có,
Hoàng thượng!”