“Không có, không có, nương nương, không có gì cả.” Vũ
Lạc Thủy liên tục lắc đầu không ngừng, chỉ sợ Tiểu Thiên nhìn ra cái gì.
“Hắc hắc, Lạc Thủy, chớ khẩn trương, nương nương ta
đây chẳng qua là chỉ tùy tiện hỏi một chút” Trong mắt Tiểu Thiên thủy chung vẫn
mỉm cười.
Oaaaaaa ~~~ Thì ra Lạc Thủy nhất định là coi trọng tên
hôn quân kia rồi, khó trách lại nói giúp tên hôn quân kia, lại khó trách đối
với Chánh cung nương nương như nàng mang theo một chút địch ý, quả nhiên giác
quan thứ sáu của nữ nhân rất nhạy, lời này thật là chân lý!
“Hoàng hậu nương nương, thật sự không có gì.” Vũ Lạc
Thủy rất muốn giải thích, nhưng lại sợ mình càng muốn giải thích thì lại càng
giống như đang che dấu cái gì.
“Ừ, ừ, ta biết, không có gì, thật sự không có gì!” Mặc
dù ngoài miệng Tiểu Thiên nói như vậy, nhưng trong lòng rất vui sướng, nếu như
là như vậy, mấy ngày dưỡng thương sắp tới của nàng đoán chừng cũng sẽ không
nhàm chán.
Bất quá, ánh mắt Lạc Thủy thật rất tốt! Trong lòng
Tiểu Thiên len lén tặng thêm một câu.
———————-
Từ sau khi Hoàng Phủ Tấn hướng Vũ Lạc Thủy ban mệnh
lệnh như vậy, trong Vũ Phượng Cung ngày nào cũng đều xuất hiện những câu đối
thoại như vậy—–
“Lạc Thủy, tới đây đỡ ta đi ra ngoài một chút.”
“Nương nương, hoàng thượng nói, cái gì cũng phải để
cho ngài tự mình làm.”
“………………..”
“Lạc Thủy, rót cho ta chén trà đi.”
“Nương nương, hoàng thượng nói, cái gì cũng phải để
cho ngài tự mình làm.”
“…………………”
Cuối cùng, biến thành cục diện như vậy:” Được rồi, Lạc
Thủy, hoàng thượng là lão đại ngươi, ta đấu không lại hắn.”
Mỗi ngày đều là Tiểu Thiên thỏa hiệp.
“Thật xin lỗi, hoàng hậu nương nương, ta không dám
kháng chỉ.” Vẻ mặt Vũ Lạc Thủy đầy áy náy nhìn Tiểu Thiên.
“Được rồi, được rồi, vậy ngươi theo ta nói chuyện
phiếm, như vậy được chứ. Hôn quân cũng không nói với ngươi ngay cả nói chuyện
phiếm cũng không nói cùng ta nha.” Đây mới là ý chính của nàng.
“Tốt, vậy ta bồi nương nương nói chuyện phiếm.” Vũ Lạc
Thủy ngồi xuống trước mắt Tiểu Thiên.
Hai tay chống cằm, nàng nhìn Vũ Lạc Thủy, bắt đầu
“Vâng, vậy ta bồi nương nương nói chuyện phiếm.” Vũ Lạc Thủy ở Tiểu Thiên trước
mặt ngồi xuống.
Hai tay nâng cằm lên, nàng nhìn vũ Lạc Thủy, bắt đầu
“Phán xét” chuyện mấy ngày nay quanh quẩn ở trong đầu nàng!