“Lạc Thủy, tên hôn quân Hoàng Phủ Tấn thất đức lưu
manh kia rốt cuộc có chỗ nào tốt để cho ngươi coi trọng?”
“Nương. . . . . . Nương nương, ngài đã hiểu lầm.” Vũ
Lạc Thủy cả người khẩn trương, cũng không phải lo lắng Hoàng hậu nương nương
đối với nàng như thế nào, mà là sợ nếu là hoàng thượng biết. . . . . .
“Lạc Thủy, ta cũng sẽ không ăn ngươi, ngươi sợ cái gì,
thiệt là….” Trên mặt Tiểu Thiên mang mấy phần bất mãn, nàng là một Hoàng hậu
nương nương vạn phần, vạn phần hào phóng nha!
“Nương nương, không phải vậy, ngài hiểu lầm rồi.”
“Được rồi, được rồi, là ta hiểu lầm.” Tiểu Thiên mang
theo vài phần diễn trò gật đầu một cái, nàng quyết định đổi phương thức khác.
“Vậy ngươi ba lần bốn lượt cứ nói hôn quân là người
tốt, tại sao ta không nhìn ra được chứ?”
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Vũ Lạc Thủy cũng
không có suy nghĩ nhiều, chỉ cần nhắc tới chuyện có liên quan đến Hoàng
Phủ Tấn, nàng giống như đặc biệt hăng hái.
“Nương nương, thật ra thì ngài đã hiểu lầm hoàng
thượng, hoàng thượng thật sự là người tốt.”
“Ta biết, ngươi đã nói rất nhiều lần.” Tiểu Thiên miễn
cưỡng mở miệng nói, thật đúng là nam nhân không hư, nữ nhân không thương, một
tên hôn quân hư hỏng như vậy, cô gái ngoan ngoãn Lạc Thủy này thế nhưng lại coi
trọng hắn.
“Ta nhớ vào lần đầu tiên ta vào cung, là sinh nhật
Thái Hoàng Thái Hậu, khi đó, cha ta mang theo ta vào cung, lúc ta đang trên
đường chạy đến Ngự hoa viên chơi thì bị lạc đường, còn bị tảng đá lớn ở Ngự hoa
viên làm cho té trật chân, tay cũng trầy sướt, khi đó, hoàng thượng xuất hiện ở
bên cạnh ta, còn giúp ta đem vết thương băng bó kỹ, mang ta đi tìm ta cha, khi
đó, hắn thật rất tốt, rất ôn nhu.” Nói đến đây, gương mặt Vũ Lạc Thủy hơi đỏ
lên, cũng không chú ý tới ánh mắt Tiểu Thiên vẫn đang chăm chú nhìn nàng.
“Vậy là chuyện tình bắt đầu từ khi đó rồi? Hôn quân
lại còn có thể tốt như vậy? Thật là nhìn không ra.” Tiểu Thiên chống đầu, mở
miệng hỏi. Bất quá, mấy ngày trước hôn quân còn giúp nàng băng bó vết thương,
chẳng lẽ hôn quân thật sự tốt như vậy?
“Khi đó, hoàng thượng vẫn còn nhỏ.” Vũ Lạc Thủy hồi
đáp.
“A, thì ra là các ngươi còn là thanh mai trúc mã.”
Tiểu Thiên mở miệng nói, trong lòng không khỏi sung sướng lên một chút.
“Cũng không phải.” Vũ Lạc Thủy lúc này ngượng ngùng
giống như một thiếu nữ, sắc mặt khẽ phiếm hồng.