“Chuyện này . . . . . . Lan ma ma, Bổn vương có
thể tự tới đó, ngươi đừng đi theo.” Chịu không nổi mùi phấn son nồng nặc trên
người lão bà này, Tiểu Thiên không nhịn được nói.
“Được, được, lão thân đi trước.” Bà ta cũng không dám
dài dòng , lập tức thức thời lui xuống.
“Lạ thật, sao lão bà này hôm nay nói chuyện dễ nghe vậy
chứ? Bà ta cũng không hỏi xem ta có tiền hay không, mà dẫn ta tới chỗ Như Mộng
ngay. Như Mộng không phải là bảo bối kiếm tiền của bà ta sao?” Nhìn bóng lưng
bà ta đi xa dần, Tiểu Thiên nghi hoặc tự hỏi.
Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, Tiểu Thiên xoay người,
đi về hướng Mộng Yên các.
Mộng Yên các ——
Như Mộng đứng trước cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực
ngẩn người nhìn ra xa. Dù cho khóe môi khẽ cười, nhưng chẳng khó để nhận ra
trong mắt nàng có một tia ưu thương nhàn nhạt. Đó là một tâm sự khó nói ra.
Đứng ở cửa sổ, Như Mộng trông thấy Tiểu Thiên đi
vào trong sân. Đôi môi nở nụ cười lạ lùng, khiến không ai có thể giải thích
được.
“Như Mộng cô nương!” Thanh âm của Tiểu Thiên vang
lên trước cửa.
Từ trước cửa sổ quay lại, nàng đi tới phía cửa, nhẹ
nhàng mở ra.
“Như Mộng yết kiến Vương gia!” Mỉm cười thân mật nói,
Như Mộng quay lại bộ dạng ngày đó.
“Như Mộng cô nương chớ đa lễ.”
Đi vòng qua Như Mộng, Tiểu Thiên thấy thật khó hiểu.
Nơi đây tuy là thanh lâu, nhưng lại khiến Tiểu Thiên có cảm giác thư thái hiếm
có. Đó là một loại cảm giác mà trong hoàng cung không thể có. Đây lí do nàng
nhất định phải xuất cung tới nơi này.
“Như Mộng cô nương, ngươi ở nơi này thật thoải mái, so
với hoàng. . . . . . So với nhà của ta, thật sự khiến cho người ta quên đi mọi
thứ.”
Tiểu Thiên mới chợt ngập ngừng, Như Mộng đã chú ý,
nhưng nàng không biểu hiện gì, chỉ tiếp ý nàng, “Vương gia quá khen, nơi thanh
lâu này, sao có thể so sánh với Vương Phủ.”
“Cũng không thể nói như vậy, thanh lâu cũng có nơi
không nhuốm bùn. Mộng Yên các của Như Mộng cô nương thực chẳng khác tiên
cảnh.”
“Vương gia quá khen.” Như Mộng cười nhẹ, điệu bộ bây
giờ của nàng ta khó có thể đem so sánh với một cô gái thanh lâu.
“Như Mộng cô nương, cô nương xem, nhìn cô nương thế
nào cũng không giống một nữ tử thanh lâu.” Ngắm nhìn Như Mộng, Tiểu Thiên nói
tự đáy lòng, lại khiến sắc mặt Như Mộng bỗng thay đổi, thoáng một nét thiếu tự
nhiên.