“Thật… Thật sao?” Như Mộng chột dạ hỏi, ánh mắt
chợt lóe lên. Nhưng Tiểu Thiên không hề để ý dù chỉ một chút.
“Đúng vậy.” Tiểu Thiên gật đầu, ” Gần bùn mà chẳng
hôi tanh mùi bùn, những lời này thật hợp với cô nương.”
“Đa tạ Vương gia khen tặng.” Như Mộng mỉm cười nói.
Nghe thấy trong lời nói của Tiểu Thiên không có ý gì khác, nàng ta thầm
thở phào nhẹ nhõm.
“Nữ tử thanh lệ thoát tục như nàng mà lại luân lạc
trong phong trần, thật đáng tiếc.” Trong mắt Tiểu Thiên hiện ra vaì phần đồng
cảm, đáng tiếc là nàng không phải nam nhân, nếu không nàng nhất định lấy Như
Mộng. Một cô gái như vậy nên khiến nam nhân đau đớn mới phải.
“Ha ha ~~~” Như Mộng cười khổ, “Số phận trêu ngươi,
không thể thay đổi.” Nghe vậy, lời nói của Như Mộng có chút bất đắc dĩ.
“Đúng vậy.” Tiểu Thiên vì vẻ mặt phiền muộn của Như
Mộng mà buồn theo, tâm trạng cũng thay đổi. Nàng vốn cũng không tin chuyện số
mệnh, nhưng số mệnh lại trêu đùa nàng như vậy, đem nàng mang đến thời cổ đại
này. Không biết đến bao giờ nàng mới được trở về…
Ngự thư phòng ——
Hoàng Phủ Tấn ngồi bên bàn đọc sách phê tấu chương,
càng lâu sắc mặt càng thâm trầm, cuối cùng đem tấu chương ném trên đất.
“Nực cười!”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn rất khó chịu, khiến Phúc Quý sợ
hãi đến mức lập tức khom người đem số tấu chương kia vội vã nhặt lên. Đây là
lần đầu tiên hắn thấy Hoàng thượng tức giận đến thế.
Làm ở nội thị, hắn không thể tham gia vào chuyện chính
sự, trong tấu chương không biết viết cái gì, nhưng đây là từ một quân khu cách
sáu trăm dặm vội gửi về, chắc chắn là có liên quan tới Vũ tướng quân.
“Ngươi sao rồi?” Đoạn Ngự xuất hiện ở cửa Ngự thư
phòng, trông thấy Phúc Quý vẫn căng thẳng đứng chôn chân bên cạnh, hắn đoán lão
hoàng đế này chắc chắn lại nổi giận.
“Tên Niếp Vân Hạc vô dụng đó, mấy ngày trước trẫm hạ
lệnh đưa lương thực giao tới quân khu. Vậy mà đến bây giờ hắn vẫn chưa đưa đến.
Trẫm thật không biết nuôi cái đồ vô dụng có ích gì nữa!” Hoàng Phủ Tấn giận đến
cắn răng nghiến lợi.
“A ~~ Ra là nhạc phụ ngươi chọc tức ngươi.” Đoạn Ngự
cười nhạo báng, nói.