Mộng Yên các bên này, Tiểu Thiên nhận lấy trà do Như
Mộng đưa tới, uống vài ngụm, trong lòng đột nhiên thoáng qua một trận bất an,
nhịp tim không khỏi tăng nhanh.
Kỳ quái, sao cảm giác lại đột nhiên lạnh như vậy nhỉ.
Tiểu Thiên rùng mình một cái.
Đang lúc nàng có cảm giác bất an ngoài cửa vang lên
tiếng gõ cửa của Lan mụ mụ, thanh âm uốn a uốn éo kia tức giận vang lên lần
nữa, “Như Mộng, Như Mộng ngoan của ta,ơi, nhanh, nhanh lên một chút ra ngoài mở
cửa, có hai vị công tử tìm ngươi đây.”
Thanh âm uốn éo của bà ta làm cho Tiểu Thiên rùng mình
một cái trong lòng thầm nghĩ: Mẹ nó, ta đã hiểu sao lạilạnh như thế rồi, hoá ra
là mụ mụ Lan tới.
Tiểu Thiên cũng không biết, ở ngoài cửa lúc này, có
một người so với Lan mụ mụ này còn kinh khủng hơn đang chờ nàng.
Như Mộng đang muốn đứng dậy mở cửa, lại bị Tiểu Thiên
đưa tay chặn lại, bà lão xấu xa nàyo, thật đúng là muốn kiếm gấp đôi tiền,
lão nương đã cho bà ta không ít tiền, còn dám mang thêm người khác đến, Con mẹ
nó, còn mang đến hai người.
“Vương gia?” Như Mộng mang theo nghi ngờ xoay người
lại.
“Như Mộng, đừng đi mở cửa, bàgà mẹ đó chính là muốn
bắt ngươi đi làm cây rụng tiền, kiếm nhiều tiền, ngươi nghĩ, hai xú nam nhân
bên ngoài kia, thế nhưng đi dạo kỹ viện, dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút
cũng biết khẳng định không phải là thứ tốt lành gì, nếu ngươi là để hai con sói
kia vào, vậy rất nguy hiểm.”
“Nhưng Vương gia, ngài. . . . . . Ngài cũng đang đi
dạo kỹ viện.” Như Mộng cười khan nhắc nhở Tiểu Thiên, nếu theo lời của nàng
nói, đi dạo kỹ viện đều không phải là thứ tốt gì đó…, Vậy ngay cả nàng cũng
không phải là đồ tốt gì sao?
“A?” Tiểu Thiên bị lời này của Như Mộng hỏi có chút
chột dạ, nàng cười khan sờ sờ đầu, “Cái đó. . . . . . Ta với bọn họ phải không
giống nhau, ta là người tốt.”
“Vương. . . . . .”
“Như Mộng, mở cửa nhanh lên một chút nha, đừng để cho
hai ông ngoại tử chờ.” Lời của Như Mộng bị âm thanh quang quác như vịt của bà
ta cắt đứt.
“NND, gà mẹ này muốn tiền, muốn đến điên rồi phải
không.” Tiểu Thiên nổi giận từ trên ghế đứng bật dậy, vừa đi vừa mắng:
“Như Mộng hôm nay bổn thiếu gia bao, ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta. . . . . .”
Cửa vừa mở trong nháy mắt, cổ họng nàng chợt nghẹn lại.
Hôn. . . . . . Hôn quân? Hắn. . . . . . Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Ôi da ~~~ Ra cửa không đốt hương, ở chỗ này cũng có
thể bị hôn quân bắt được.