Chợt nâng lên tay phải cản trở mặt của mình, nàng xoay
người sang chỗ khác, lừa mình dối người mà nghĩ Hoàng Phủ Tấn không nhận ra
nàng .
Đoạn Ngự ngay từ lúc nàng mở cửa liền nhận ra nàng
tới, vị hoàng hậu này thật đúng là ở chỗ này.
Mặt của Hoàng Phủ Tấn thì trầm xuống trong nháy mắt
khi vừa nhìn thấy Tiểu Thiên , nhưng hắn cũng không bắt tẩy nàng ngay, mà là
trong nháy mắt nàng vừa xoay người , đem chân nhảy đi vào.
Tầm mắt từ đầu đến giờ vẫn chăm chú vào trên người
Tiểu Thiên , nhìn bộ dạng lúng túng của nàng , hắn muốn nổi giận đồng thời thủy
chung lại khó nén nụ cười.
“Lan mụ mụ, ngươi đi xuống trước đi.” Hoàng Phủ Tấn
đưa lưng về phía lão bảo bên cạnh, lãnh đạm mở miệng nói.
“Dạ, dạ, các vị công tử ngồi tạm, lão thân để cho
người đưa trà nước tới đây.” Nghiêng người thi lễ lui xuống, bà đem cửa phòng
Như Mộng đóng lại.
Như Mộng nhìn Hoàng Phủ Tấn cùng Đoạn Ngự , tầm mắt
của Hoàng Phủ Tấn thủy chung chăm chú vào trên người Tiểu Thiên, nhìn ra được,
trên mặt hắn mang theo rõ ràng tức giận, mà Đoạn Ngự còn lại là vẻ mặt xem kịch
vui .
Thần sắc Như Mộng mang theo một chút khác thường,
nhưng cũng không biểu hiện ra, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt như cũ : “Hai vị công tử
mời ngồi.”
Thanh âm của Như Mộng kéo Hoàng Phủ Tấn trở lại thực
tại.
Tiểu Thiên từ đầu đến giờ vẫn lấy tay che kín mặt, đổi
giọng mở miệng nói với Như Mộng : “Như Mộng, ngươi đang có khách , vậy ta đi
trước.” Vừa nói, vòng qua bên người Hoàng Phủ Tấn chạy ra ngoài.
“Trở lại cho ta.” Hoàng Phủ Tấn đưa tay, một tay nắm
lấy nàng lôi trở lại.
Cúi đầu, Tiểu Thiên không dám nhìn Hoàng Phủ Tấn, “Vị.
. . . . . Vị công tử này có chuyện gì sao?”
“Không có , chẳng qua là cảm thấy công tử có chút nhìn
quen mắt.” Hoàng Phủ Tấn cắn răng, nhìn tiểu nữ nhân trước mắt cúi đầu nhìn như
đàng hoàng, lại một chút cũng không thành thật, nàng thật đúng là biết giả vờ
nhỉ. Tốt, nếu nàng muốn giả bộ, hắn sẽ theo nàng.
“Công. . . . . . Công tử nhất định là nhận lầm người.”
Tay Tiểu Thiên vẫn che kín khuôn mặt của mình, trong lòng âm thầm kêu khổ, hôn
quân sao vô duyên vô cớ lại bắt nàng không thả làm cái gì?
Ngươi muốn chơi gái thì chơi gái a, ta đã rất thức
thời muốn rút lui mà đem Như Mộng tặng cho hắn , hắn còn muốn như thế nào nữa.
“Nhận lầm người?” Khóe miệng Hoàng Phủ Tấn khẽ cong
lên, nhẹ lắc đầu , “Không hề nhận lầm, các hạ không phải là Lý Tầm Hoan Lý Quận
Vương sao?”
Khụ khụ. . . . . . Câu trả lời của Hoàng Phủ Tấn khiến
nàng phải ngẩng đầu lên, Nha Nha , hôn quân này thật nhận ra nàng tới, bất quá
may mắn nha, hắn không vạch trần nàng ngay trước mặt Như Mộng.