“Vâng, tại hạ Đoạn Ngự!” Nhắm mắt, Đoạn Ngự mở miệng
nói.
“Oa, thì ra là Đoàn Dự mê người như vậy, đẹp mắt như
vậy, ngươi so với Đoàn Dự trong truyền thuyết đẹp mắt hơn nhiều.” Tiểu Thiên
đưa tay khoác lên vai Đoạn Ngự, làm cho trong long Đoàn Dự âm thầm kêu khổ,
Hoàng hậu nương nương này cũng thật quá tùy tiện đi? Nàng thật không thấy hoàng
đế lão Đại đang đứng ở đây sao? Nếu nàng muốn phạm tội háo sắc cũng phải tìm
thời gian thích hợp a, ngay trước mặt hoàng đế lão Đại liền đối với hắn “Làm
loạn”, lần này, chẳng những nàng chết, hắn cũng sẽ chôn theo cùng luôn. Tấn,
ngươi nên nhìn cho rõ nha, không phải là ta chủ động , là vị hoàng hậu nương
nương này quá chủ động .
Dĩ nhiên, nàng hành động như vậy đã làm cho trong bụng
Hoàng Phủ Tấn vốn là đang nổi giận càng thêm giận dữ hơn, nhìn dáng vẻ, cơn lửa
giận này lúc nào cũng sẽ làm cho cả tòa Mộng Yên Các tan thành mây khói.
Hoàng Phủ Tấn một bụng lửa giận không chỗ phát
tiết, nữ nhân đáng chết này , sao lại không biết xấu hổ, ngay trước mặt
của hắn cùng nam nhân khác thân mật như vậy!
Nàng. . . . . . Nàng còn dám khoác lên trên vai Ngự!
Nữ nhân đáng chết này , còn không mau buông tay!
Hoàng Phủ Tấn giận đến hận không thể đem Tiểu Thiên
trực tiếp ném ra từ cửa sổ, nhưng hắn hiện tại không thể tùy tiện bại
lộ thân phận.
Được, hắn nhịn! Trở về mới hảo hảo thu phục nữ nhân
này!
Đoạn Ngự lại liếc Hoàng Phủ
Tấn một lần nữa , lúc này trong mắt hoàng đế lão Đại có cái cổ lửa thật đã
có thể đốt trọi cả Tầm Hoan Lâu .
Khóe mắt của hắn thoáng qua một nụ cười giảo hoạt.
Hắn cũng không lấy tay Tiểu Thiên đang khoác trên vai
hắn ra, chẳng qua là người này cũng có chút quá nhỏ bé, hắn nghiêng bả vai cho
nàng đặt tay lên, cũng thật sự cực khổ.
Giảo hoạt cười một tiếng, hắn đổi tư thế, mà chính hắn
cũng biết động tác tiếp theo của mình nhất định sẽ làm người kia đang giận sẽ
càng giận dữ hơn, nhưng lại không thể phát tiết.
Đem tay Tiểu Thiên từ trên vai mình dời đi, hắn ngược
lại đưa một tay nắm ở bả vai Tiểu Thiên, ừ, tư thế như vậy thoải mái hơn, nhưng
là trong lòng người kia cũng không thư thái, ở trong lòng Đoạn Ngự nghĩ tới,
khóe miệng lại khẽ nâng lên.
“Lý vương gia quá khen.” Đoạn Ngự cười, Hoàng Phủ
Tấn hỏa khí lại càng lúc càng lớn.
Nắm chặc hai quả đấm, hắn hận không thể tiến thêm một
bước nữa để đánh tên Đoạn Ngự này, cái tên tiểu tử đáng chết này, lại dám can
đảm ở trước mặt hắn đặt tay lên bả vai nữ nhân Niếp Tiểu Thiên kia!
“Di? Bạch đại ca, làm sao ngươi thoạt nhìn giống như
rất tức giận vậy.” Thấy trên mặt Hoàng Phủ Tấn mang bộ dạng hận không được đem
hắn hung hăng đánh một trận này, trong lòng Đoạn Ngự sớm sung sướng
ngất trời.