Bạch đại ca?
Tiểu tử này không gọi hắn ngược lại đã sắp quên, cái
nữ nhận chết tiệt Niếp Tiểu Thiên này rốt cuộc lấy cho hắn cái tên gì thế
này, còn có thể thành như vậy.
Bạch Thập Nhị? Nàng ngược lại hạ bút thành văn.
Còn có, tên tiểu tử này hỏi như vậy là có ý gì? Nụ
cười trong mắt của hắn như vậy là có ý gì? Tiểu tử này là tự tìm cái chết có phải
không?
Hoàng Phủ Tấn tức điên rồi, bình thường bị nữ nhân
Niếp Tiểu Thiên này chọc tức, hắn đã đủ tức giận, hiện tại ngay cả tên Ngự tiểu
tử này cũng ở đây chọc tức hắn.
Tiểu tử này tuyệt đối là cố ý.
Nghe Đoạn Ngự nói như vậy, Tiểu Thiên cũng len lén
liếc Hoàng Phủ Tấn một cái.
Oa không nghĩ được! Quả nhiên hôn quân này thật sự rất
tức giận, Nha Nha , khuôn mặt đen thành như vậy.
Hôn quân này, tám phần là thấy nàng lấy tiền của hắn
vào kỹ viện, trong lòng khó chịu, chưa từng thấy qua người nào hẹp hòi như vậy,
lão Đại một quốc gia, vì tiền mà hắn tức thành như vậy, quả nhiên là gà càng
mập càng không thể lấy lông gà ra.
Như Mộng mấy người nhìn trước mắt, khóe miệng của nàng
luôn cong lên giống như đang cười.
Thấy không khí không đúng, nàng nâng rượu mở miệng
nói: “Ba vị công tử hay là ngồi xuống nói chuyện.”
“Cũng tốt.” Mày Đoạn Ngự giương lên, nhìn Như Mộng một
cái, trong lòng thoáng qua một tia kinh ngạc.
Nữ nhân này rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở
đâu. Ở trong lòng Đoạn Ngự đặt câu hỏi.
Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua là theo bản
năng nhìn Như Mộng nhiều hơn một chút.
Nghi ngờ trên mặt Đoạn Ngự Như Mộng cũng chú ý tới,
nàng hơi chột dạ cúi đầu, không dám nhìn Đoạn Ngự một cái.
Liên tục rót trà cho ba người bọn họ, ánh mắt Đoạn Ngự
dừng lại ở trên người nàng khiến cho nàng cảm thấy rất khẩn trương, nàng cảm
giác tim đập rất nhanh.
“Chư vị công tử xin mời dùng trà.” Như Mộng khẩn
trương mở miệng nói.
Suy nghĩ của Đoạn Ngự bị thanh âm của Như Mộng
kéo trở lại, trên mặt thoáng qua một tia mất tự nhiên.
Hắn làm sao lại nhìn chằm chằm một nữ nhân lâu như
vậy, mỹ nữ thiên hạ không phải là đều một dạng sao, giống như đã từng quen biết
thì có gì kỳ quái chứ.
“Cám ơn!” Nhận lấy trà trong tay Như Mộng bưng lên uống
một hớp, che dấu sự chột dạ của mình.
Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, mặc dù đầy bụng hỏa
khí, nhưng hiện tại nàng cũng không dám phát tác, nếu tùy tiện khiêu khích hôn
quân, hắn sẽ trực tiếp ở kỹ viện giết chết nàng cũng nói không chừng, như vậy
nàng không phải là bị giết rất oan sao.