Nhưng . . . . . . Sau khi hồi cung, hôn quân này có
hay không lại gây phiền toái cho nàng. Huhu ~~~ đồng dạng là người, người ta
thì đang hưởng thụ cuộc sống, tại sao nàng xuyên qua lại làm hoàng hậu, cả ngày
luôn nghĩ biện pháp phòng ngừa hôn quân ám toán nàng.
Tính, tính, vẫn là nên thức thời một chút, thừa dịp
bây giờ hôn quân vẫn chưa phát tác, trước nên lấy lòng hắn.
Nghĩ như vậy, từ khóe miệng nàng nặn ra một nụ cười,
bưng trà qua đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn: “Hắc hắc ~~~ Bạch đại ca,
ngươi uống trà đi!”
Động tác của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn
hơi ngẩn ra, nữ nhân này lại đang giở trò quỷ gì?
Giương mắt nhìn nàng một cái, nhìn nụ cười lấy lòng
trên khuôn mặt nàng, Hoàng Phủ Tấn gần như nhìn ra điều gì.
Nữ nhân này không phải là lo lắng sau khi hồi cung,
hắn sẽ chỉnh nàng chứ?
Hừ! Ngược lại mình lại sợ nàng chỉnh mình mới đúng.
Hoàng Phủ Tấn trợn mắt nhìn nàng một cái, nhận chén
trà từ trong tay nàng, nghiêm mặt mở miệng nói: “Đa tạ, Lý vương gia.”
“Không cần khách khí, phục vụ Bạch đại ca ngài là
chuyện nên làm nha, ha ha ~~~” Tiểu Thiên cười nịnh nọt. Hôn quân ngươi, nếu
không phải là sợ móng vuốt cẩu của ngươi cắt đầu của ta xinh đẹp, ai sợ ai,
ngươi cố ý muốn bày ra bộ dạng dáng vẻ hoàn hảo chết tiệt này cho lão nương
nhìn.
“Lý vương gia giống như không phục lắm.” Nhìn thấy
trên vẻ mặt Tiểu Thiên khó chịu cực kỳ, Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói.
“Không có, không có, làm gì có chứ.” Nghe Hoàng Phủ
Tấn nói như vậy, Tiểu Thiên lập tức bày ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:
“Chúng ta đều là người cùng chung chí hướng, nên kính trọng lẫn nhau nha, có
đúng hay không, ha ha ~~~~” Ôi ôi, tại sao mỗi lần nhìn về phía hôn quân này,
nàng laị cười không nổi vậy.
“Cùng chung chí hướng? Ai cùng chung chí hướng với
ngươi?” Hoàng Phủ Tấn vẫn luôn nghiêm mặt, nữ nhân này cũng quá nâng cao mình.
Không đỡ được! Không đỡ được! Không đỡ được! Vẻ mặt
như thế là sao! Thế nhưng lại đối với nàng bày ra bộ dạng khinh thường này.
Đáng giận, hắn thật cho rằng nàng muốn cùng với hắn
cùng chung chí hướng, còn không phải là lo lắng hắn vô sỉ đem ngôi vị hoàng đế
ra nghiền ép nàng sao, nên nàng mới ở lấy lòng hắn sao? Là lấy lòng, không phải
là thật! Hắn lại còn tưởng là thật.
Cúi thấp đầu, nàng khó chịu quắt quắt miệng, lại
một lần nữa ngẩng đầu lên, nụ cười vẫn như cũ: “Chúng ta đều là đi kỹ viện
chơi, chẳng lẽ không phải cùng chung chí hướng sao?”