“Dạ phải”. Tiểu Thiên cười.
”VậyTiểu Vương liền bêu xấu, ô nhiễm lỗ tai của đại
gia ~~~”. Nàng tiến đến cổ cầm đang ở bên cạnh, ngồi xuống. Như Mộng ngồi yên
lặng lắng nghe.
“Haha, thật bêu xấu, mời các vị ngồi”.
Ngồi xuống, nàng khẽ kích thích dây cầm, nói đến sáng
tác dĩ nhiên nàng không thể nhưng sửa đổi thì vẫn có thể. Dù sao đi theo biểu
ca lâu như vậy, nói thế nào thì nàng cũng có một chút kinh nghiệm, nghĩ tới đây
khóe mắt nàng thoáng lên sự đắc ý.
Đang chuẩn bị cất tiếng hát, thì Hoàng Phủ Tấn chợt
lên tiếng
“Đừng hát bài hát lần trước!”.
“Lần….Lần trước?” Tiểu Thiên hơi sững sờ.
“Chính…Chính là bài hát “Trăng sáng đại biểu lòng ta”
gì đó.
Hoàng Phủ Tấn trên mặt thoáng lên một tia mất tự
nhiên, bộ dạng ngây thơ này khiến Đoạn Ngự thật muốn cười, nhưng hắn đột nhiên
phát hiện lá gan mình vẫn còn rất nhỏ, không thể động một chút là khiêu chiến
tính khí của hoàng đế.
“Trăng sáng đại biểu lòng ta? ”Hoàng hậu hát một ca
khúc như vậy cho hắn nghe lúc nào? Hắn ngược lại rất mong chờ.
Hôn quân này lại kén chọn làm khó nàng rồi. Lần trước
hắn đã không cho nàng hát “Beat it”, lần này lại không cho nàng hát “Trăng sáng
đại biểu lòng ta”, hắn thật sự cho rằng, Nàng – Niếp đại tiểu thư chỉ biết hát
hai bài này thôi sao.
Khó chịu mở miệng, “Dạ, dạ, Bạch đại ca không thích
nghe, tiểu đệ nhất định không hát, lần này đổi một khúc, tự ta sáng tác”.
Nói xong câu này, nàng thấy đặc biệt nặng nha, đến cổ
đại này điểm tốt duy nhất có lẽ là đàn hát khác người, Nguyên Sang gì đó giả bộ
tài nữ, giả bộ còn sẽ không bị người phát hiện.
“Vậy cũng đừng dài dòng nữa, hát nhanh lên một chút
đi”.
Hoàng Phủ Tấn có vẻ không nhịn được, nhưng hắn cảm
thấy rất hứng thú với câu “Tự sáng tác” của nàng. Bài hát “Trăng sáng đại biểu
lòng ta” lần trước cũng không tệ lắm, chẳng qua là khi đó…………….Nhớ tới ngày đó
ở lãnh cung Tiểu Thiên không có tôn ti cầm ghế đánh hắn, hơn nữa còn nói ra
những câu đó, tâm Hoàng Phủ Tấn lại chìm xuống.