Đang ngay khi hắn miệng còn sững sờ, Tiểu Thiên trong
lòng càng thêm khó chịu, thật không biết tên hoàng đế này là cái gì đầu thai,
vẫn dài dòng đều là hắn, bây giờ còn bày ra bộ dạng ngại nàng dài dòng.
Khó chịu gảy gảy dây cầm, thanh âm chói tai khiến suy
nghĩ của Hoàng Phủ Tấn trở lại thực tại.
Chỉ thấy sắc mặt nàng thay đổi, điều chỉnh lại dây
đàn, bài hát được cất lên, một tiếng đàn trầm buồn êm vang, nàng sửa lại vài
chỗ, để cho bài hát càng thêm uyển chuyển, lưu loát. Ngay cả cổ tranh khảy
lên, tiếng đàn trở nên càng thêm thê lương.
“Hoa nở hoa tàn, hoa Mãn Thiên, tay vịn cầm dây cung
đối với thanh thiên, trông mong cùng người yêu tụ cùng vui mừng, chỉ có thể cô
tịch chờ thấm thoát, duyên tới duyên mất duyên không diệt, buồn như nước chảy
khi nào đoạn, chuyện cũ như khói cuối cùng không thấy, lòng đang trong gió vô
ích quay về, Thanh Phong quất vào mặt, như ẩn như hiện, người ngày xưa dung
nhan, phất tay áo đi người đã không thấy, hết thảy giống như mộng cảnh một
loại, kim qua thiết mã ra khỏi vỏ kiếm, nước chảy đá mòn quân cuối cùng không
về cách nhìn, tây ngắm phương xa, đã lớn Mạc Cô Yên, một bên tư thủ chung vi
côi cút, xin hỏi Minh Nguyệt bao lâu nhưng tròn, nâng cốc độc ảnh say uống vô
ích tư niệm, tuyết nhuộm song tấn, quân vẫn không trở về, chỉ có hồng nhan lệ
đầy trời!”.
Bài hát này quả thật rất bi thương, mỗi một lần khi
đến cao trào của bài hát, luôn là sẽ động dung, thậm chí có điểm hát không nắm
bắt được cảm giác, khóe mắt lóe lệ quang, để cho Hoàng Phủ Tấn trở nên căng
thẳng
Chẳng qua là vẻ mặt của nàng như thế còn có bài hát
tản ra sự bi thương…Giai điệu cùng lời ca, để lại trong lòng Hoàng Phủ Tấn cảm
xúc là lạ, hắn chủ quan bởi vì nàng chẳng qua là muốn mượn bài hát này để nhắn
nhủ sự tưởng nhớ đến với tên gian phu.
Càng nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng hắn lại bùng
lên, lửa giận vì bị cắm sừng thì ít mà sự chua xót trong lòng lại nhiều.
Giống như đã bị sự bi thương của bài hát này bao phủ,
Như Mộng lệ đã rơi đầy mặt, thậm chí mang theo chút không thể khống chế được
cảm xúc.
Cho đến khi bài hát này ngừng lại, nàng mới mất tự
nhiên phục hồi tinh thần, liên tục lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, xấu hổ mở
miệng cười
“Vương gia, bài hát này thật khiến người khác rơi lệ.”
“Ha ha, thật ra thì ……”
Được Như Mộng khen, Tiểu Thiên ngược lại lại có vẻ xin
lỗi, nàng đang muốn mở miệng hòa hoãn không khí căng thẳng, thì lại bị Hoàng
Phủ Tấn cắt lời.