Lúc nàng trở lại Vũ Phượng Cung, đã thấy Đóa Nhi
lo lắng đi qua đi lại ở cửa. Thấy nàng xuất hiện, cặp mắt lập tức sáng lên,
chạy vội về hướng nàng.
“Tiểu thư, ngài đi đâu thế, buổi sáng nô tỳ đến phòng
ngài không tìm được ngài, hù chết nô tỳ a.” Đóa Nhi khẩn trương đến sắp khóc.
“Ai nha, Đóa Nhi, em đừng động một chút là khóc nha,
tiểu thư ta chẳng qua là cùng hoàng thượng đến Thái Y Viện một chút.”
“Đến Thái Y Viện? Tiểu thư, ngài có sao không?” Đóa
Nhi lập tức khẩn trương lên.
“Hiện tại không sao. Đóa Nhi chúng ta vào đi thôi, bên
ngoài lạnh lắm.” Vừa nói, vừa lôi kéo long bào trên người lại. Nàng không muốn
nhắc lại chuyện tối hôm qua, nó đã phát sinh ra một ít chuyện dài dòng, cứ xem
như chỉ là một lần diễn sai rồi đùa giỡn đi, không có ý nghĩa gì.
Hôn quân tối hôm qua ở trong phòng bếp, nhu tình cùng
cưng chiều đối với nàng khi đó đã để cho trong lòng nàng mang theo một loại hơi
chua xót.
“Dạ, tiểu thư.”
Trở lại phòng, Tiểu Thiên đem long bào trên
người cởi xuống, nhận lấy y phục mà Đóa Nhi đưa tới mặc lên. Nàng nhìn
long bào trên tay bỗng chốc trở nên ngây ngô .
“Tiểu thư? Tiểu thư?” Đóa Nhi thấy Tiểu Thiên như vậy,
nhẹ nhàng đẩy nàng một cái. Tiểu thư là đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay đều
rất khó hiểu.
“Hửm?” Tiểu Thiên giương mắt, lạnh lùng nhìn Đóa Nhi.
“Tiểu thư, ngài sao thế?”
“Không có gì.” Nàng lắc đầu một cái, đem long bào trên
tay giao cho Đóa Nhi, mở miệng nói: “Y phục này đã hỏng, mang ném đi.”
“Hả. . . . . . Tiểu thư, đây chính là long bào a.” Đóa
Nhi cả kinh trừng lớn cặp mắt, ném long bào, không phải là tử tội sao.
“Cũng đã hỏng, ném hay không ném có quan hệ gì, để lại
cũng chiếm diện tích.” Tiểu Thiên không nhịn được mà nhíu mày.
“Nhưng, tiểu thư. . . . . .”
“Được rồi, mau cầm đi ném đi, cái này chính là do
hoàng thượng vứt bỏ không cần tới, chúng ta giữ lại làm gì.” Tiểu Thiên càng
ngày càng không nhịn được.
“Dạ, dạ, nô tỳ cầm đi vứt bỏ là được.” Thấy Tiểu Thiên
giận dữ, Đóa Nhi cũng không còn dám nói chuyện nữa. Nói thật ra, đây cũng là
lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư nhà nàng phát hỏa với nàng. Đã xảy ra chuyện gì
với tiểu thư, hôm nay thật kỳ quái nha.
Lắc đầu một cái, Đóa Nhi làm saocũng nghĩ không thông,
cuối cùng, không thể làm gì hơn là cầm long bào đi ra ngoài.
“Chờ một lát!” Đóa Nhi vừa đi đến cửa, Tiểu Thiên lại
lên tiếng gọi nàng lại.
“Tiểu thư?”
Chỉ thấy Tiểu Thiên đang nhíu mày, cắn môi dưới, bộ
dạng trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, nàng mới giương mắt nhìn về phía Đóa
Nhi, tới bên cạnh Đóa Nhi, cầm lấy long bào, “Cứ để lại cho ta đi”
“Tiểu thư, ngài không phải nói mang cái này đem ném
sao?” Mặt Đóa Nhi ngơ ngác, tiểu thư hôm nay thật quá kỳ quái.
“Không ném nữa, đưa cho ta đi.” Tiểu Thiên cầm lấy
long bào xoay người đi, mới vừa đi mấy bước, bước chân lại ngừng lại, xoay
người nói với Đóa Nhi: “Đi lấy một ít kim chỉ tới đây.”
“Tiểu thư, lấy kim chỉ làm cái gì?”
“Vá y phục.” Tiểu Thiên đơn giản đáp một tiếng.
“Tiểu thư, những việc nặng này hãy để cho nô tỳ làm
đi.”
“Không cần, nhanh đem kim chỉ đến cho ta đi.” Tiểu
Thiên hướng nàng phất phất tay, rồi hướng tới một bên ghế ngồi xuống.
“Dạ, tiểu thư.” Đáp một tiếng, Đóa Nhi xoay người đi
ra ngoài. Tiểu thư này, thật là càng ngày càng kỳ quái.
Sau khi Đóa Nhi đi, Tiểu Thiên ngồi ở bên cạnh bàn,
nhìn long bào bị Hoàng Phủ Tấn xé thành hai nửa, còn có cả lúc hắn mang theo
tức giận rời đi, nhìn bóng lưng cô tịch kia, làm cho tâm của nàng có chút khẩn
trương.
“Thật là một bạo quân xấu xa!” Đem long bào thả lên
trên bàn, Tiểu Thiên bất mãn nói.
Không bao lâu, Đóa Nhi liền cầm kim chỉ bước vào.
“Tiểu thư, thứ mà người muốn đây.”
“Ừ, đưa cho ta.”
Nhận lấy kim chỉ từ trong tay Đóa Nhi, Tiểu Thiên liền
kéo lại long bào trên bàn, chuẩn bị vá lại.
“Tiểu thư, cái này, cho dù long bào vá lại có tốt lắm,
hoàng thượng cũng sẽ không mặc đâu?” Đóa Nhi không nhịn được mở miệng nói.
Vấn đề của Đóa Nhi nói ra làm cho Tiểu Thiên mới vừa
đâm mũi kim thứ nhất vào liền ngừng lại.
Nàng hơi ngẩn ra, thật ra thì Đóa Nhi không nói nàng
cũng biết, dù cho long bào này được vá tốt đi chăng nữa thì Hoàng Phủ Tấn cũng
là không thể nào mặc lại, chẳng qua là nàng không muốn đem long bào Hoàng Phủ
Tấn cứ như vậy mà ném đi, trong lòng nàng mang theo một cảm giác nhàn nhạt
khó chịu.
“Ta vá tốt cũng không phải là cho hoàng thượng mặc, ta
chỉ là tiện mà luyện tay một chút thôi.” Tiểu Thiên có chút ‘khẩu thị tâm phi’
trả lời. (miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo)
“A, là như vậy a, nhưng mà tiểu thư à, trước kia công
phu thêu thùa của ngài rất lợi hại nha, tại sao còn phải luyện?” Đóa Nhi mang
theo gương mặt ngây thơ hỏi.
“A? Cái này. . . . . . Cái đó. . . . . .” Tiểu
Thiên bỗng thấy chột dạ, lúc nào thì nàng công phu thêu thùa lợi hại vậy.
Cho dù có, cũng chỉ là lúc giải phẫu cho bệnh nhân vá lại vết thương mà thôi,
cái này cũng được cũng gọi là thêu thùa sao?