“Đã lâu không thêu thùa, ta quên mất rồi, hay là cứ
luyện lại đi.” Nàng tùy tiện tìm lấy cớ.
“A, như vậy a, tiểu thư, vậy ngài cứ luyện từ từ đi,
nô tỳ đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng cho người.” Đóa Nhi cũng không hoài nghi
nhiều, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Đóa Nhi ra ngoài, Tiểu Thiên cầm long bào bị
Hoàng Phủ Tấn xé rách lên, bắt đầu nghiên cứu cẩn thận .
“Vá lại như thế nào mới dễ nhìn một chút đây.”
“. . . . . .”
“Hay là vá dựng thẳng đi.”
“. . . . . .”
“Không được, vá dựng thẳng lại có thể quá khó
nhìn hay không?”
“. . . . . .”
“Hay là vá vượt qua đi.”
“. . . . . .”
“Nếu không thì sẽ dùng cách khâu giải phẫu vá vết
thương đi.”
Nàng tự nhủ một mình, cầm long bào trước sau mà suy
nghĩ, tựa hồ vá thế nào đều không phù hợp ý của nàng, vá thế nào cũng cảm thấy
sẽ làm cái long bào này trở nên khó coi a.
Nàng —— Thật rất quan tâm long bào này. Hoặc là nói,
nàng rất quan tâm đến người mặc bộ long bào này.
Chẳng qua là, nàng vẫn không hiểu rõ ràng được điểm
này.
“Được, được, cứ vá như vậy là được rồi, dù sao hôn
quân cũng không mặc!” Cuối cùng, Tiểu Thiên không nhịn được gãi gãi long bào
trong tay, cầm kim đâm.
“A ——” trong Vũ Phượng cung truyền ra một tiếng kêu
thảm thiết thê lương, dọa cho bọn cung nữ thái giám sợ hãi mà chạy vào.
“Nương nương, ngài có sao không?” Dẫn đầu xông vào là
Đóa nhi, trên mặt của nàng mang theo hoảng sợ rõ ràng.
“Ta bị kim đâm vào tay.” Thấy sau lưng Đóa Nhi có rất
nhiều cung nữ cùng thái giám bị tiếng kêu của mình dọa cho sợ mà chạy vào, trên
mặt Tiểu Thiên thoáng qua vẻ lúng túng, dường như nàng lúc đó hơi
lớn tiếng một chút.
“Nương nương, để nô tỳ xem tay của ngài một chút đi.”
Trên mặt Đóa nhi mang theo vài phần lo lắng mà bước thẳng tới.
“Không sao, không sao nữa rồi.” Tiểu Thiên ngượng
ngùng cười cười. Ai, những cổ nhân này thật đúng là dễ hư, lại là còn cổ nhân
có thân phận cao quý, không phải chỉ là bị châm trúng mấy cái thôi sao, mọi
người cũng không cần khẩn trương giống như là nàng đã một chân bước vào quan
tài vậy.
Nhìn Đóa Nhi cùng cung nữ thái giám đối mặt nhìn
nhau , Tiểu Thiên phất phất tay, “Đóa nhi lưu lại, các ngươi cũng đi xuống
đi.”
“Dạ, nương nương.”
Đợi những người này lui xuống hết, mặt Tiểu Thiên trở
nên thần bí, đem Đóa Nhi kéo lại một bên, “Đóa nhi, ngươi nói thử xem, cái long
bào này vá thế nào cho khá hơn một chút?”