“Như vậy là được.” Tiểu Thiên không nghe được ý tứ
trong lời nói của Đóa Nhi, nghe Đóa Nhi nói như vậy, nàng hài lòng gật đầu,
nhìn long bào trên tay vá được một nửa, nàng thả vào đầu giường, “Đóa Nhi, băng
bó mấy ngón tay cho ta một chút đi.”
Đem năm ngón tay đưa đến trước mặt Đóa Nhi, Tiểu Thiên
càng nhìn càng cảm thấy mình đáng thương, nàng không có chuyện làm hay sao,
càng không nên vá món y phục rách rưới đó, làm cho mình có nguy cơ mắc “Bệnh
phong” nguy hiểm này.
“Dạ, tiểu thư, nô tỳ đi lấy dược cao tới đây.” Nghe
Tiểu Thiên nói như vậy, Đóa Nhi lập tức chạy đến hộc tủ lấy thuốc.
Tiểu Thiên nhìn năm ngón tay mình khẽ rỉ ra máu đỏ,
lại nhìn lại long bào trên giường một cái. Ở trong lòng nàng thở dài, chỉ mới
một ngày mà thôi, nàng lại cảm giác quan hệ giữa mình cùng hôn quân kia xuất
hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất, tựa hồ có chút tình cảm vốn không nên phát
sinh, trong lòng lại đối với hắn lại từ từ phát sinh, nàng muốn ức chế nó,lại
phát hiện đã có chút lực bất tòng tâm.
Nàng phát hiện mình —— Tựa hồ bắt đầu thật thật để ý
tới hôn quân.
Không, không thể, tại sao có thể như vậy? Tiểu Thiên
bởi vì ý nghĩ chính mình mà sợ hết hồn, không ngừng liên tục lắc lắc đầu,
ý nghĩ trong lòng này khiến cho nàng thực bất an.
Hoàng Phủ Tấn là người trong lòng của Lạc Thủy, nàng
không thể có gì đó với hắn được. Đúng, không thể, nàng. . . . . . Nàng phải trở
về, trở lại thế kỷ 21.
Tiểu Thiên ở trong lòng cảnh cáo chính mình, nhưng mà.
. . . . .
Phía dưới “nhưng mà……” nàng không dám nghĩ tiếp nữa,
nàng cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ có lúc không quả quyết như thế.
“Tiểu thư, ngài đang suy nghĩ gì đấy?” Đóa Nhi sau khi
lấy thuốc trở về, thấy Tiểu Thiên giống như lúc trước ngây ngẩn cả người.
“Hửm? A? Không có, không có gì.” Nàng không nói nhiều,
mặc dù nàng hình như đã ý thức được, mình đang cố ý tránh né chuyện gì.
“Nha.” Đóa Nhi mang theo vài phần lo lắng gật đầu, mặc
dù trong lòng nàng cũng biết Tiểu Thiên có tâm sự, nhưng cũng không hỏi nhiều,
dù sao mấy ngày nay tiểu thư luôn là lạ.
“Tiểu thư, trước tiên để nô tỳ băng bó tay cho người
đi.”
“Ừ, được.” Vô tâm đáp lại một tiếng, nàng vươn
tay, để cho Đóa Nhi tùy ý hành động, mà chính nàng, lại một lần nữa không
tự chủ được lại bắt đầu ngây ngô suy nghĩ.