Từ sau lần Hoàng Phủ Tấn xé long bào, Tiểu Thiên đã có
một khoảng thời gian không gặp Hoàng Phủ Tấn, mặc dù làm cho Tiểu Thiên thoải
mái không ít, nhưng cũng mang theo mất mác rõ ràng.
Nhìn hoàng cung kín cổng cao tường, mi mắt của nàng rũ
xuống, đến bây giờ nàng cũng không dám tin tưởng, lời lão bà bà kia thế nhưng
trở thành sự thật rồi, nàng thật sự trở thành hoàng hậu của một nước, mặc dù là
không được yêu thương, thế nhưng cuộc sống cũng trôi qua an nhàn, ăn uống không
lo.
Chẳng qua là —— thế giới tự do lại ở bên ngoài, trong
hoàng cung khi trong này thực sự không thể cho nàng tự do.
Nếu có thể ngày ngày ra ngoài dạo chơi, thật là tốt
biết bao.
Tiểu Thiên suy nghĩ như vậy, trong mắt lại mang theo
vài phần ước mơ.
Chợt, nàng ánh mắt sáng lên, từ trên ghế đứng lên,
“Bao lâu không đi Tầm Hoan Lâu rồi a?”
Từ sau lần trước bị hôn quân kéo trở về, cũng là một
khoảng thời gian dài không có gặp Như Mộng rồi, không biết nàng thế nào rồi.
Đúng, thừa dịp trong khoảng thời gian này hôn quân
không nhớ tới nàng, nàng muốn thừa cơ mà đến Tầm Hoan Lâu vui đùa một chút, hai
vạn hai đưa kia vào người Như Mộng, mỗi lần nàng cũng không phải đợi qua hơn
một canh giờ.
Nghĩ như vậy, nàng liền bước nhanh đi ra khỏi viện.
“Tiểu thư, ngài muốn đi đâu vậy?” Đóa Nhi ở phía sau
sót ruột hỏi.
“Tầm Hoan Lâu!” Bỏ lại ba chữ này, Tiểu Thiên đã biến
mất khỏi tầm mắt Đóa Nhi, gấp đến mức Đóa Nhi muốn dậm chân.
“Ai nha, tiểu thư này làm sao lại dạy mãi lại không
sửa, Tầm Hoan Lâu này rốt cuộc có lực hút gì nha.” Đóa Nhi đi qua đi lại, chắp
tay trước ngực nhìn lên trên trời, “Hi vọng Phật Tổ Bồ Tát phù hộ, hoàng thượng
ngàn vạn lần đừng phát hiện tiểu thư đi Tầm Hoan Lâu nha.”
Mộng Yên Các ——
“Mạn Yên, ngươi tính toán như vậy sao?” Nói chuyện
không phải là ai khác, chính là lão bản nương Tầm Hoan Lâu – Lan mụ mụ. Nàng
lúc này, bộ dạng yêu nghiệt thường ngày đã bớt đi, lại có vẻ nghiêm túc.
Mà trong miệng Như Sương chính là người mà ngày ngày
Tiểu Thiên nhớ thương – hoa khôi Ách chủ bài của Tầm Hoan Lâu – Như Mộng.
“Ừ.” Như Mộng, a, không, phải gọi Mạn Yên. Chỉ thấy
khóe miệng của nàng mang theo nụ cười nhạt làm cho người ta khó mà giải thích.
“Mạn Yên, ngươi suy nghĩ kỹ đi, hoàng cung cũng không
phải là nơi đơn giản, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi đâu.”
“Nhũ nương, ta biết hoàng cung là nơi nào, chẳng qua
là ——” trong mắt Mạn Yên lại một lần nữa thoáng qua vẻ đắc ý, “nếu ta đoán
không sai, Hoàng Phủ Tấn đối với vị hoàng hậu kia có tình cảm cũng không
phải là đơn giản.”