Nhìn Tiểu Thiên có bộ dạng cười đến hưng phấn, ngược
lại nàng lại bắt đầu đồng tình với Hoàng Phủ Tấn, vị Hoàng Hậu này thật không
biết là quá đơn thuần hay quá ngu ngốc, đối với ý định của nàng, Hoàng Phủ
Tấn làm sao lại không nhìn ra được chứ.
Thật đúng là vị Hoàng Hậu đơn thuần khả ái, nàng
cho rằng chỉ cần Như Mộng tiến cung, Hoàng Phủ Tấn sẽ chuyển dời sự chú ý ra
khỏi nàng chăng? Tiểu hoàng hậu này suy nghĩ cũng quá đơn giản đi, hoặc là nói,
nàng xem mị lực của Như Mộng nàng đây quá lớn rồi!
Ngự Thư Phòng ——
Hoàng Phủ Tấn đang duyệt tấu chương được một nửa
thì động tác trên tay ngừng lại.
“Phúc Quý, bảo Ngự Thiện Phòng nấu tô mì đem tới đây.”
“Dạ, Hoàng Thượng!”
Nhận được khẩu dụ của Hoàng Phủ Tấn, Phúc Quý lập
tức lui xuống.
Không bao lâu sau, Phúc Quý liền bưng một chén mì ngự
trù chế biến tỉ mỉ trở lại Ngự Thư Phòng.
“Hoàng Thượng, đã nấu xong.”
“Ừ.” Hoàng Phủ Tấn nhàn nhạt đáp một tiếng, thả
ra bút lông trong tay, từ long ỷ đứng lên, đi tới bên cạnh bàn.
Thật ra thì hắn cũng không đói, nhưng lại đột nhiên
muốn ăn.
Cầm chiếc đũa, gắp lên ăn một miếng, động tác trên tay
hắn bỗng ngừng lại.
Trong đầu đột nhiên thoáng qua tình cảnh ở Thái Y Viện
mấy ngày trước, tiểu nữ nhân kia mang theo nụ cười đắc ý đứng trước mặt
hắn. Chỉ bởi vì một câu khích lệ của hắn liền cao hứng cười đến cong cả lông
mày, nhưng nữ nhân ngu ngốc kia lại khinh thường y phục của hắn như thế, nàng
đối với hắn lại khinh thường như thế, nghĩ tới đây, mi mắt Hoàng Phủ Tấn
rũ xuống.
Kể từ sau hôm hắn đem long bào xé, hắn cũng chưa từng
đi tìm nàng, hắn không muốn lại bị nữ nhân kia chọc tức thêm lần nữa. Mà nữ
nhân kia cũng không xuất hiện ở trước mặt hắn lần nào nữa, thật ra hắn cho tới
bây giờ cũng không trông cậy vào việc nữ nhân này sẽ đích thân đến tìm hắn, trừ
phi hắn lại đem thị nữ của nàng hạ lệnh đánh.
Mấy ngày nay không biết nàng ở trong Vũ Phượng Cung
làm gì nhỉ.
Thả chiếc đũa trong tay xuống, Hoàng Phủ Tấn đưa
mắt nhìn về phía Phúc Quý, mở miệng nói: “Hoàng hậu mấy ngày nay ở Vũ Phượng
Cung đã làm những gì?”
“Hồi Hoàng Thượng, nô tài nghe nói mấy ngày nay nương
nương vẫn ở trong khuê phòng làm cái gì đó rất quan trọng.”
“Đối với nàng mà nói thì có chuyện gì quan trọng chứ?”
Hoàng Phủ Tấn trầm tư nhíu mày, còn có chuyện gì có thể nói là chuyện rất quan
trọng với nàng nhỉ.