“Đúng vậy, Hoàng Thượng. Nô tài nghe bọn hạ nhân
ở Vũ Phượng Cung kia nói nương nương ở trong phòng cả ngày, sau đó lại sẽ
truyền ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết của nương nương, nhưng Đóa
Nhi cũng nói bọn họ không nên quấy rầy nương nương, cho nên, nô tài cũng không
biết nương nương làm gì ở trong phòng.”
“Tiếng kêu thê lương thảm thiết?” Chân mày Hoàng Phủ
Tấn nhíu càng thêm chặt một chút, nữ nhân ngu ngốc kia lại đang giở trò quỷ gì
đây.
Trầm mặc thật lâu sau, Hoàng Phủ Tấn nhìn Phúc Quý mở
miệng nói: “Đến Vũ Phượng Cung truyền Hoàng Hậu tới đây.”
“Dạ, Hoàng Thượng!” trong mắt Phúc Quý thoáng qua một
tia kinh ngạc, Hoàng Thượng mấy ngày nay một mực ở Ngự Thư Phòng cùng Vân Tiêu
Cung qua lại, ngay cả nơi ở của những nương nương khác không hề đến, xem chừng
có thể nguyên nhân đều là vì Hoàng Hậu nương nương này a.
Xem ra, hoàng thượng đối với Hoàng Hậu nương nương
đúng là đã động lòng rồi.
Phúc Quý lui xuống, Hoàng Phủ Tấn lại nhíu mày, lẩm
bẩm: “Trẫm không bị sao chứ, kêu nàng đến làm gì?”
Chẳng qua là, trong tiềm thức của hắn lại vô cùng vô
cùng muốn gặp nàng. Chỉ là mấy ngày không gặp, hắn lại có cảm giác tựa như mình
đã thật nhiều năm chưa nhìn thấy nữ nhân ngu ngốc kia.
Cũng không biết hắn sửng sốt bao lâu. Đến thời điểm
thấy bước chân của Phúc Quý trù trừ ngoài cửa, hắn mới phục hồi lại tinh thần.
“Hoàng Thượng, nương nương ngài . . . . .” Phúc quý
khó khăn nhíu mày, vị Hoàng Hậu nương nương cũng đủ xui xẻo, toàn chọn đúng
thời điểm Hoàng Thượng tìm nàng lại đi chạy đến Tầm Hoan Lâu.
Nhìn vẻ mặt Phúc Quý, Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên là đã
nhìn ra, còn nữa, phía sau hắn không thấy xuất hiện thân ảnh của nữ nhân
kia , Hoàng Phủ Tấn cũng đoán được chuyện gì.
“Nàng lại chạy đến Tầm Hoan Lâu?” Có thể nghe thấy
được trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn mang theo ẩn nhẫn tức giận.
“Này. . . . . .” Cuối cùng Phúc Quý cũng gật đầu một
cái, Hoàng Hậu nương nương a, ngài nên tự cầu nhiều phúc đi.
“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn
không nhịn được lửa giận, từ trên ghế hắn tức giận đứng bật dậy, “Nữ nhân chết
tiệt này, lại đi đến Tầm Hoan Lâu!”
Đột nhiên nghĩ đến nữ nhân này ngày đó ở trong
Vũ Phượng Cung đã nói, nàng nói muốn hắn lập Như Mộng làm phi, ngay cả vị trí
Hoàng Hậu cũng không tiếc mà nhường lại. Lần này nàng đến tìm Tầm Hoan Lâu thì
ra là vì nguyên nhân như vậy!
Nghĩ tới đây, cơn giận của hắn càng lớn, “Phúc Quý,
bảo Kinh Điềm Doãn đóng cửa Tầm Hoan Lâu! Để trẫm xem nàng còn có thể đi đâu
được!”