Hoàng Phủ Tấn từ Vân Tiêu cung đi ra, bởi vì trong
lòng vẫn còn nghĩ đến lí do làm hắn thống hận kia, hắn không thể đi vào giấc
ngủ, một mình đi dạo trong ngự hoa viên một hồi lâu, bất chợt nghe thấy thứ
thanh âm “ Kim loại nặng” khó chịu không khỏi khiến cho hắn nhíu mày.
Âm thanh ồn ào, huyên náo làm cho lòng hắn lại
càng thêm phiền toái.
“Chết tiệt, đang đêm, ai lại còn gây náo loạn!”
Trầm thấp mắng một tiếng, Hoàng Phủ Tấn đi theo hướng thanh âm
kia phát ra, không bao lâu liền tới trước cửa lãnh cung.
“Come on,everyone, mọi người cùng hát theo ta
nào, beat it, beat it. . . . . .”
Hoàng Phủ Tấn vừa vào đến cửa lãnh cung, thanh
âm phấn khởi của Tiểu Thiên liền truyền đến bên tai hắn.
Thanh âm làm cho hắn chán ghét đến cực đểm khiến
cho Hoàng Phủ Tấn nhíu mày.
Tiến về phía trước vài bước, thân ảnh của Tiểu
Thiên rơi vào mi mắt hắn.
Chỉ thấy nàng đang đứng ở trên một cái bục cao
dài, trong tay đang cầm cây đàn ghi-ta, ngón tay lướt nhẹ trên từng dây đàn, cả
thân mình lắc lư theo tiếng nhạc, tóm lại một câu, theo đúng như lời nàng nói,
lúc này nàng thực sự sôi động!
“Nào, các tỷ tỷ, mau cùng ta đứng lên, nhảy cùng
ta, hát theo ta, just beat it, just beat it. . . . . .” Tỉêu Thiên quơ tay, dẫn
dắt tất cả mọi người trong hội trường một cách bài bản, không chút nào để ý đến
cặp mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm người mình.
Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt này, đã bị
tống đến lãnh cung, nàng còn có thể có tinh thần như vậy, nàng thực quên tình
trạng lúc này của bản thân sao? Xem thần khí hiện tại của nàng, ba mươi đại bản
kia thật đúng là đánh thiếu.
Nàng còn dám tại đêm khuya dùng thứ đồ vật quỷ
quái kia quấy rầy giấc ngủ của người khác, cùng những nữ nhân kia hát, nhảy,
nàng thật không biết hiện tại là thời điểm nào sao?
Xem nàng phe phẩy đầu, bộ dáng chìm đắm trong âm
nhạc, tựa hồ thực hưởng thụ.
Hoàng Phủ Tấn nheo hai mắt lại.
Nàng thật đúng là có bản lĩnh, những phụ nữ chỉ
biết làm công việc nặng nhọc kia thế nhưng lại theo nàng ca hát, nhảy múa.
Niếp Tiểu Thiên, trẫm xem ngươi có thể không an
phận đến khi nào, ở lãnh cung ngươi còn có thể có bộ dáng này
“Đúng, đúng, cứ như vậy, sôi động lên nào, các
tỷ tỷ, sôi động lên.” Tầm mắt Tỉêu Thiên từ đầu đến cuối đặt ở trên người những
nữ nhân kia, ngay cả lúc Hoàng Phủ Tấn đi vào, nàng cũng không có chú ý thấy.
Đàn ghi-ta tiếp tục dao động, Tỉêu Thiên biểu
diễn ngày một hăng say hơn, thứ âm nhạc có cảm xúc mãnh liệt kia đã thu hút hết
sự chú ý của tất cả mọi người trong hiện trường, không một ai chú ý rằng Hoàng
Phủ Tấn đang xuất hiện trước mặt các nàng.