“Niếp Tiểu Thiên, ngươi dừng lại cho trẫm!” Thanh âm
tức giận của Hoàng Phủ Tấn vang lên, làm cho tất cả nữ nhân ở đây đều quay đầu
lại, thấy Hoàng Phủ Tấn, sắc mặt lập tức tái nhợt lạ thường .
Mà tên đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện đang đứng trên
đài kia, sau khi nhìn thấy ánh mắt giết người của Hoàng Phủ Tấn, chân đứng
không vững, ghế lay động, nàng trực tiếp từ trên ghế cao té xuống, mông hướng
lên trời, bộ dáng buồn cười kia làm cho trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng hiện lên
một tia cười nhẹ mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
“Ai u, mẹ của ta 诶~~~” Đem đàn ghi-ta dựng
ở một bên, Tiểu Thiên thống khổ xoa xoa chỗ vừa bị ngã đau kia, miệng tức giận
bất bình lẩm bẩm , “Thật sự là âm hồn không tiêu tan a, đã chạy đến lãnh cung
này rồi, hắn còn hiện ra làm cái gì?”
“Ngươi đang nói cái gì?” Không biết từ khi nào, Hoàng
Phủ Tấn đã xuất hiện ở trước mặt nàng, thanh âm lạnh như băng thốt ra, làm cho
Tiểu Thiên không tự chủ được rùng mình một cái.
Đạo lý “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” Nàng hiểu
rất rõ, lão thái thái hiện tại chắc chắn đã ngủ rồi, thiếu một hậu thuẫn vững
chắc như vậy, nàng vẫn là thật cẩn thận, trước không nên chọc giận bạo quân
này, so sánh cẩn thận, dù sao mạng nhỏ cũng quan trọng hơn tất cả.
Nghĩ như vậy, nàng miễn cưỡng nở một nụ cười trên mặt,
giương mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, hai mắt càng không ngừng chớp, mang theo hương
vị linh động cùng đáng yêu.
“Hoàng Thượng, đã trễ thế này, ngài còn không yên giấc
a?”
“Yên giấc?” Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo hơi thở
nguy hiểm, nhìn trên mặt nàng tươi cười còn khó nhìn hơn cả khóc, Hoàng Phủ Tấn
càng nhìn càng chán ghét, cắn răng, hắn trầm giọng mở miệng nói: “Niếp Tiểu
Thiên, ngươi là đang nguyền rủa trẫm chết sớm có phải không?”
“Ngươi vốn đoản mệnh, còn cần ta nguyền rủa sao?” Cúi
đầu, Tiểu Thiên lại một lần nữa bất mãn nói.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi nói lại lần nữa xem!”
“Ta nói Hoàng Thượng ngài là thiên tử, trường mệnh
trăm tuổi, ta có nguyền rủa thì người nhất định vẫn sống đến cả trăm tuổi!”
Tiểu Thiên lập tức thức thời sửa lại lời, tốc độ biến hoá trước sau cực nhanh
làm cho Hoàng Phủ Tấn nhíu mày.
Trong trí nhớ của hắn, nữ nhi của Niếp Vân Hạc tựa hồ
không giống như thế này, vì cái gì sau khi chịu mấy bản tử, nữ nhân này lại trở
thành như vậy, dường như so với một Niếp Tiểu Thiên hiền lương thục đức trước
kia thì như hai người hoàn toàn khác.
Đêm nay, nàng làm cho hắn tức giận không ít lần, mỗi
một lần, đều là hắn thất bại trước nàng, không chỉ vì hoàng tổ mẫu, mà là nữ
nhân chết tiệt này, nhanh mồm nhanh miệng đến độ làm cho một hoàng đế như hắn
cũng không thể phản bác lại dù chỉ một câu.