Sau khi Phúc Quý lui xuống, Tiểu Thiên vẫn lẳng lặng
ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nhìn hắn uống từng ngụm từng ngụm rượu. Vẻ mặt
thống khổ trên mặt hắn làm cho nàng cảm thấy thật là khó chịu, tâm rất đau.
Nàng cũng không biết Hoàng Phủ Tấn hét lên đã bao lâu,
thẳng đến khi Hoàng Phủ Tấn cuối cùng chịu không được bật khóc, đem suy nghĩ
của Tiểu Thiên kéo về.
Chỉ thấy hắn cầm lấy bình rượu, thân mình không ngừng
run rẩy, nước mắt ở hốc mắt trào ra.
“Hoàng… hoàng thượng.”Tiểu Thiên bị nước mắt của Hoàng
Phủ Tấn làm cho ngây ngẩn cả người. Bình thường Hoàng Phủ Tấn trừ bỏ bộ dạng
lạnh như băng bên ngoài, thì chính là tính tình nóng nảy trầm lặng muốn giết
người rất thối kia, nhưng hiện tại, nàng lại thấy hắn thống khổ đến như vậy.
Nam nhi không rơi lệ, chính là chưa động đến chỗ
thương tâm!
Những lời này chính là dùng để hình dung Hoàng Phủ Tấn
lúc này đi, nàng khó có thể tưởng tượng được từ năm mười tuổi đến nay tâm tình
của Hoàng Phủ tấn rốt cuộc đã thống khổ đến mức độ nào.
Càng nghĩ như vậy, nàng đối với thái hậu Nguyệt Khê
kia càng chán ghét, thậm chí là thập phần chán ghét.
“Hoàng thượng.” Tiểu Thiên giơ tay lên, cầm bàn tay to
đã sắp lạnh lẽo của Hoàng Phủ Tấn, trong âm thanh mang theo một chút đau lòng.
Hoàng Phủ Tấn nhướng mắt, nhìn thấy Tiểu Thiên trước
mắt, hắn vươn tay, một tay ôm lấy Tiểu Thiên vào ngực, ôm thật chặt.
Tiểu Thiên không đẩy hắn ra, nàng cảm nhận được thân
hình Hoàng Phủ Tấn bắt đầu run nhiều hơn, cũng có thể cảm nhận rõ tâm tình của
Hoàng Phủ Tấn lúc này, đau lòng của hắn lúc này.
“Hoàng thượng.” Nàng duỗi tay ra, quay lại ôm Hoàng
Phủ Tấn, không nói gì, chính là để cho hắn cứ lẳng lặng ôm như vậy. Hắn thật sự
cần phát tiết một chút, mười năm nay, áp lực của hắn cũng đủ vất vả rồi………
Sau một hồi lâu, nàng mới nghe được âm thanh Hoàng Phủ
Tấn nghẹn ngào vang bên tai nàng:”Tại sao bà ấy lại quay trở lại, tại sao lại
đem theo đứa con kia xuất hiện trước mặt trẫm, nữ nhân không biết xấu hổ kia,
bà ấy đã đi mười năm rồi, còn trở về làm gì?” Hoàng Phủ Tấn có vể rất thống
khổ, nhớ tới lúc Nguyệt Khê ôm tiểu hoàng đế kia nói “Đừng sợ, có mẫu hậu ở
đây.” Hắn liền cảm thấy tâm càng đau hơn.
"Trẫm cũng là con trai của bà ấy, trẫm cũng cần
giúp đỡ, rất sợ hãi, lúc trẫm mười tuổi tại sao bà ấy không ở bên cạnh trẫm, vì
sao, nếu bà ấy đã đi rồi, lại quay trở lại làm gì, bà ấy còn tới làm gì?"
Hoàng Phủ Tấn càng nói càng kích động, đến cuối cùng, thậm chí tới mức “tê
tâm liệt phế”.
Tiểu Thiên không nói gì, chỉ nghe hắn phát tiết. Hoàng
Phủ Tấn phải chịu thống khổ làm cho lòng nàng cũng thấy đau đớn theo.