“Thiên Thiên, trẫm rất khổ sở, trẫm rất khổ sở.”
Lúc này Hoàng Phủ Tấn bất lực như một tiểu hài tử, hắn ôm Tiểu Thiên, phát tiết
thống khổ trong lòng của mình.
“Vâng, ta biết.” Thanh âm của Tiểu Thiên cũng mang
theo vài phần nghẹn ngào, khóe mắt bắt đầu rơi lệ.
Nàng cứ để cho Hoàng Phủ Tấn ôm vào ngực như thế, cảm
nhận được hơi thở của hắn, cảm nhận được đau đớn của hắn.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một chút hình ảnh làm nàng
cảm thấy quen thuộc, một chút đoạn tình cảm mà nàng không thể bắt được.
Kỳ lạ, những hình ảnh này là gì? Vì sao nàng chưa từng
trải qua, nhưng lại dị thường quen thuộc như vậy.
Nam nhân nằm trên giường cùng nàng kia là ai?
Trong đầu của nàng lại một lần nữa hiện lên một số
đoạn ngắn hình ảnh theo từng mảng nhỏ , nàng muốn làm cho những hình ảnh
này dừng lại, nhưng lại phát hiện những hình ảnh này trôi qua quá
nhanh, từng mảng nhỏ lẻ , như thế nào lại cũng không hoàn chỉnh.
Tên nam nhân kia rốt cuộc là ai? Tiểu Thiên nhíu mày,
chẳng lẽ nàng thật sự có gian phu, vì sao trong đầu nàng lại có đoạn trí nhớ
như vậy. Chẳng lẽ nào trong đầu nàng còn giữ lại trí nhớ của vị Hoàng hậu trước
kia.
Vì sao trong lòng nàng lại đau như vậy, như là bị ngàn
châm đâm vào tận đáy lòng?
Tên gian phu kia là ai?
Suy nghĩ của Tiểu Thiên cuối cùng bị tiếng Hoàng Phủ
Tấn đang nôn mửa thống khổ làm cho đứt đoạn.
Nàng cảm giác được mình bị Hoàng Phủ Tấn đẩy ra. Lúc
nàng định thần lại, mới nhìn thấy được Hoàng Phủ Tấn một bên tay chống cây cột
trong đình, một bên ho khan nôn mửa, gió lạnh như băng thổi ngay yết hầu hắn,
làm cho hô hấp của hắn cũng trở nên khó chịu hơn, càng như vậy, hắn càng thêm
ho khan nhiều hơn.
“Hoàng thượng, chúng ta trở về đi, đừng hét lên.” Tiểu
Thiên tiến lên, giúp đỡ Hoàng Phủ Tấn đang khó chịu mà ho khan, hướng phía bên
ngoài đình rời đi.
Lúc này đây, Hoàng Phủ Tấn không phản đối, chỉ là để
Tiểu Thiên nâng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.
Vũ Phượng Cung ——
“Tiểu Thư, hoàng thượng ngài ấy….” Đóa Nhi giúp Tiểu
Thiên đỡ Hoàng Phủ Tấn uống say đến không biết gì đi vào, kinh ngạc không ít.
Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng trong
bộ dạng không chịu nổi như vậy.
“Đóa Nhi, đừng quá ngạc nhiên, nhanh đi đem nước nóng
lại đây.”
“Dạ, dạ, nô tỳ đi ngay.” Bị Tiểu Thiên làm cho tỉnh
lại, Đóa Nhi mới lấy lại tinh thần, vội vàng lui xuống.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng?” Khi Tiểu Thiên đem Hoàng
Phủ Tấn đặt nằm xuống trên giường, mới nhìn thấy hắn đã say đến bất tỉnh nhân
sự, chỉ là mày nhíu chặt khiến cho thoạt nhìn hắn rất khổ sở, làm tâm người ta
rất đau.