"Thật là một hoàng đế đần độn!" Tiểu Thiên
bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đưa tay nghịch chân mày đang khóa chặt của hắn,
bên trong khẩu khí trách cứ vẫn mơ hồ mà mang theo một tia đau lòng.
"Tiểu thư, nước ấm tới rồi." Lúc này, Đóa
Nhi bưng nước ấm đã chuẩn bị xong đi vào.
"Ừ, để ở kia đi." Chỉ vào bên cạnh cái băng
ngồi, Tiểu Thiên mở miệng nói, sau đó giơ giơ tay lên với Đóa Nhi, "Đóa
Nhi, em tới đây một chút, giúp ta cởi áo khoác hoàng thượng xuống, cũng đã ướt
đẫm, cảm lạnh sẽ không tốt." Trong lời Tiểu Thiên nói mang theo nhàn nhạt
lo lắng.
"Dạ, tiểu thư." Đóa Nhi che miệng cười đi
tới, nàng là lần đầu tiên thấy tiểu thư quan tâm hoàng thượng như vậy nha.
Chẳng qua là nụ cười trên mặt Đóa Nhi, Tiểu Thiên
không hề thấy. Tất cả chú ý của nàng cũng đều đang đặt trên người Hoàng Phủ
Tấn.
Dưới sự giúp đỡ của Đóa Nhi, Tiểu Thiên đem áo khoác
ướt trên người Hoàng Phủ Tấn cởi xuống, lại đắp thêm cho hắn vài lần chăn.
"Tiểu thư, còn có phân phó gì không ạ?"
"Ách. . . . . ." Nhìn Hoàng Phủ Tấn một lần
nữa, Tiểu Thiên lắc đầu một cái, "Không có, em lui xuống trước đi."
"Dạ, vậy nô tỳ cáo lui trước. Tiểu thư ngài có gì
dặn dò cứ gọi nô tỳ."
"Ừm." Tiểu Thiên gật đầu.
Đợi Đóa Nhi đi xuống, nàng cầm lấy khăn lông trong
chậu rửa mặt, nhúng qua nước ấm, nhẹ nhàng lau cho Hoàng Phủ Tấn.
Nhìn hắn bởi vì uống rượu mà mặt phiếm hồng, trên
khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn mặt ủ mày chau, nhận ra được, hắn tuy là ngủ
thiếp đi, nhưng vẫn còn rất thống khổ.
Lần đầu tiên thấy khuôn mặt lúc ngủ của Hoàng Phủ Tấn,
lại là khiến lòng người đau như thế này.
Đưa tay cởi áo trong của Hoàng Phủ
Tấn ra ,để mùi rượu thoát bớt ra, nàng cầm lấy khăn ấm lần nữa
lau.
Nhớ tới mới vừa rồi ở trong lương đình, Hoàng Phủ Tấn
ôm nàng chặt như vậy, trong lòng tràn đầy không vui đều thể hiện rõ ràng trước
mắt nàng, hoặc giả, đây mới thật sự là Hoàng Phủ Tấn đi.
Bề ngoài lãnh khốc, thật ra thì nội tâm so với ai khác
cũng yếu ớt, chỉ cần hơi động một tí, cũng sẽ khiến cho hắn yếu ớt không chịu
nổi.
Mỗi một mặt của Hoàng Phủ Tấn nàng gần như đều
gặp, lãnh khốc , tàn nhẫn, ôn nhu, thô bạo, hơn nữa lần này là khổ sở, hắn đều
ở trước mặt nàng biểu hiện hoàn toàn như vậy.
Đối với Hoàng Phủ Tấn mà nói, nàng đối với hắn có phải
là đặc biệt hay không?
Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên ngây ngốc bật cười.
Nàng thật đúng là ngớ ngẩn, đã là lúc nào mà còn có thể xuất hiện ý tưởng không
giải thích được như vậy.
Nàng chẳng qua là vận khí có chút tốt, mới có thể gặp
được phải nhiều mặt của hôn quân như vậy, những thứ lãnh khốc, thô bạo kia,
người khác còn mong chờ không phải nhìn thấy đó chứ. Nàng chứng kiến qua,
lại vẫn cao hứng muốn cười, phát hiện mình thật đúng là có khuynh hướng ngược
đãi cuồng. (tức là chị ấy thích bị anh ngược đãi ấy ạ. Nhưng có điều mình
thấy anh có ngược đãi chị đâu nhỉ, thương không kịp ấy chứ.)