Hoàng Phủ Tấn bởi vì hành động như vậy của Tiểu Thiên
mà hơi sững sờ, nhưng cũng không hề làm gì phản đối. Chẳng qua là nghiêng đầu
nhìn Tiểu Thiên, trong mắt mang theo vài phần mê man. Nữ nhân này cùng với nữ
nhân hung hãn lúc nào cũng muốn cắn hắn là một chút cũng không giống. Ở trong
mắt của nàng, hắn thấy được sự quan tâm, là thật sao? Mười năm nay, loại ánh
mắt quan tâm này, trừ bỏ thấy ở trong mắt hoàng tổ mẫu, thì nữ nhân ngốc
này chính là người thứ hai.
Không biết nữ nhân này hôm nay biết chuyện của mẫu hậu
hắn, sẽ có ý nghĩ như thế nào đối với hắn đây? Thật sự chẳng qua chỉ là đồng
tình sao?
Hoàng Phủ Tấn cứ lo lắng nhìn Tiểu Thiên như vậy, cho
đến khi nghe thấy thanh âm nàng thở phào nhẹ nhõm vang lên, “May quá, chẳng qua
là hàn khí xâm lấn do gió rét mới dẫn đến phát sốt.” Nói như vậy, nàng ngước
mắt, đối mặt với ánh mắt đánh giá của Hoàng Phủ Tấn, lòng của nàng thoáng qua
một chút khẩn trương, một chút mất tự nhiên, trên mặt thoáng qua nhàn nhạt đỏ
ửng.
“Ngươi bị sốt đến ngu sao? Làm gì nhìn chằm chằm ta
như vậy?” Tiểu Thiên khẩn trương cúi đầu, trong lòng giống như có mấy trăm
con nai đang chạy loạn.
Khó có thể thấy được biểu tình khẩn trương ở trên mặt
Tiểu Thiên, sao lại dẫn đến bộ dạng ngượng ngùng này. Hoàng Phủ Tấn khóe miệng
nâng lên, nở một nụ cười nhu hòa , đưa tay nghịch qua sợi tóc hơi rối
của nàng, ánh mắt của hắn trở nên ấm áp, “Trẫm chẳng qua là tò mò, hoàng hậu
của trẫm còn biết y thuật.”
Chỉ là một động tác của Hoàng Phủ Tấn như thế, đã làm
cho mặt Tiểu Thiên đỏ và nóng như lò lửa, hơn nữa trong câu này, lời nói hắn
mang theo ôn nhu cùng cưng chiều như thế, nhanh chóng khiến nàng hận không
được tìm cái lỗ nào mà chui xuống.
Này. . . . . . Hôn quân này tám phần là bị nóng sốt
đến nỗi ngây ngốc luôn rồi?
Trước kia đối với nàng ôn nhu mà nói đã là quá khứ, dù
sao khi đó nàng ngã bệnh nha, bệnh nhân là nhất, rất dễ dàng chiếm được đồng
tình. Nhưng bây giờ không giống nhau, bây giờ là hôn quân ngã bệnh nha, sao hắn
lại đối với nàng xuất hiện bộ dáng ôn nhu làm cái gì?
Coi như cần có ôn nhu, thì cũng nên là nàng đối với
bệnh nhân là hắn mới phải chứ?
“Cái đó. . . . . .” Nàng khẩn trương gãi gãi đầu, tận
lực để cho mình thoạt nhìn bình tĩnh một chút, “Ta trước kia cũng biết chút ít
y thuật, làm sao ngươi cũng chưa có thắc mắc qua?” Nàng hỏi rất trực tiếp, cũng
quả thật không có phát hiện vấn đề của nàng có cái gì không ổn.
Trước kia? Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, đột nhiên nhớ
tới, nội thương của hoàng tổ mẫu cũng là nàng nói cho hắn biết, khi đó hắn
nên nhận thấy nàng biết y thuật mới đúng. Chẳng qua là hắn đã sớm quên mất, khi
đó sớm bị người này làm cho giận điên lên, hắn làm gì còn có thời gian đi để ý
những thứ này.