"Trẫm trước không có chú ý." Cuối cùng, lời
Hoàng Phủ Tấn nói ra làm cho người ta nghe rất dễ dàng nhìn ra mập mờ đáp án.
"Vậy ngươi bây giờ bắt đầu chú ý ta?" vấn đề
này Tiểu Thiên không chút suy tính chút nào liền hỏi ngay. Thời điểm đã nói ra
khỏi miệng, mới ý thức được chính mình làm sao lại như vậy, không khỏi không
được tự nhiên.
Không chỉ là nàng, ngay cả Hoàng Phủ Tấn cũng bởi vì
những lời này của nàng mà giật mình, hắn là hiện tại bắt đầu chú ý nàng?
Lời này có thể nói rõ cái gì? Nói rõ hắn thật để ý đến
nàng sao? Thật đã xem nàng là thê tử của mình, là hoàng hậu của hắn.
Mới vừa nghe qua câu kia "Trẫm" , quả thật
mang theo vài phần mập mờ .
Trong đầu, hắn đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hoa mưa ở
trong đình, hắn ôm nha đầu này, không có chút hình tượng nào còn khóc ở
trước mặt nàng. Nỗi đau đớn trong lòng bị đè nén mười năm nay trước mặt
nàng không chút nào cất giữ trút hết ra ngoài. Ở trước mặt bất kỳ người
nào hắn cũng có thể lãnh khốc không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, không ai
biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, hắn cũng không cần thiết để những thứ râu
ria kia cho người khác biết. Nhưng là, tại sao, hắn lại ngu ngốc ở trước mặt
nàng biểu hiện được chân thật như vậy, ngay cả trong lòng chính mình bất lực
nhất, khó khăn nhất cũng bỏ qua mọi mặt đều ở trước mặt nàng hoàn toàn biểu
hiện ra.
Tiểu Thiên thấy Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, làm
nàng càng thêm thẹn chỉ muốn chui xuống đất. Ma ma a, nàng làm sao lại hỏi ra
như vậy "Thảm tuyệt nhân hoàn" lỡ nói ra ngoài rồi, không phải là để
cho nàng mất mặt rồi sao?
Tầm mắt của nàng nhìn qua lại (du tẩu) ở trong phòng
ngủ, cố gắng tìm được một loại đề tài nói chuyện để có thể hóa giải lúng túng
bây giờ.
"Cái đó. . . . . ."
Khi nàng đang muốn mở miệng nói chuyện, cửa sổ phòng
liền bị Hàn Phong cho làm cho mở ra, gió lạnh thấu xương theo đó mà thổi vào.
Mặc dù bên trong đã có lò sưởi, nhưng Hàn Phong vẫn chính là không khỏi
làm cho người ta nhịn không được mà rùng mình một cái.
Lập tức từ trên giường đứng lên, nàng chạy đến,
đem cửa sổ đóng kỹ, xoay người, nhưng nghĩ đến cái gì đó lại chạy đến bên cạnh
Hoàng Phủ Tấn, tự nhiên đưa tay kéo chặt Hoàng Phủ Tấn lúc trước bị nàng
cởi váy ra, mở miệng nói: "Hoàng thượng, người của ngươi bây giờ vẫn còn
nóng rần, không thể lại bị nhiễm lạnh. Ta đi trước nói cho bọn hạ nhân chuẩn bị
một chút canh gừng cho ngươi uống." Nói xong, nàng cũng không có cảm giác
mình có động tác có gì không ổn, liền xoay người tính đi ra ngoài, nhưng
lại bị Hoàng Phủ Tấn từ phía sau kéo vào trong ngực.