"Hoàng thượng, ta đi xem xem ngự y có tới
không." Tiểu Thiên xoay người, muốn đi ra ngoài, song lại bị Hoàng Phủ Tấn
lại một lần nữa từ phía sau kéo trở lại.
"Không cần."
"Hoàng thượng. . . . . ."
"Không cần, ngươi không phải là đại phu sao? Ngươi
ở nơi này là được rồi." Bỏ qua những phiền muộn lúc trước, hắn cười cười
đem Tiểu Thiên kéo đến bên cạnh mình.
Mà lời của Hoàng Phủ Tấn lại làm cho Tiểu Thiên lại
một lần nữa khóa chặt chân mày, nàng hiện tại càng ngày càng không biết rõ
trong lòng Hoàng Phủ Tấn rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Coi như nàng trì độn,
nhưng biểu hiện tối nay của Hoàng Phủ Tấn đã làm cho nàng càng khó hiểu.
Càng làm khó nàng khi Hoàng Phủ Tấn không truy cứu
chuyện trong lòng nàng vẫn nghĩ tới gian phu, từ trước tới nay Hoàng Phủ Tấn
rất để ý chuyện này, nhưng tối nay. . . . . . Nàng thấy sự khổ sở trong mắt hắn
cùng sự mất mát, thế nhưng lại nhìn không ra một tia tức giận.
Hoàng Phủ Tấn nhìn ra trên mặt Tiểu Thiên có nét giống
như bị làm khó, trong lòng của hắn thoáng qua một tia không vui, "Ngươi
yên tâm đi, trẫm sẽ không như vậy đối với ngươi."
Trong giọng nói tràn đầy vẻ ghen tức.
Lời nói này khiến cho Tiểu Thiên ngẩng đầu lên nhìn về
phía hắn, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
"Tốt lắm, đừng lo lắng, hiện tại trẫm là bệnh
nhân, ngươi là đại phu, ngươi phải chiếu cố trẫm." Hoàng Phủ Tấn vỗ vỗ đầu
của nàng, đối với nàng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười .
Nếu Hoàng Phủ Tấn cứ nói như vậy, nếu như nàng vẫn
tiếp tục nhăn nhó, thì có vẻ có chút làm kiêu.
Cuối cùng, nàng gật đầu một cái, ngồi xuóng nghiêm
chỉnh ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi chừng nào thì lại bắt đầu
sợ trẫm như vậy rồi?" Hoàng Phủ Tấn trên mặt cố làm ra vẻ không vui, chỉ
là không khí hòa giải giữa hai người quá đè nén cùng lúng túng.
Vấn đề Hoàng Phủ Tấn nói làm cho Tiểu Thiên mở to
mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau, nàng chợt bật cười.
"Hoàng thượng, ngươi còn hung hăng hơn bình
thường một chút." Hiểu dụng ý của Hoàng Phủ Tấn khi làm như vậy, Tiểu
Thiên phối hợp mở miệng nói.
Hoàng Phủ Tấn cũng bởi vì những lời này của nàng mà
mỉm cười, giơ tay về phía nàng bảo “Tới đây”
"Hử?"
"Bên ngoài quá lạnh, ngươi đến bên cạnh
trẫm." Hoàng Phủ Tấn không e dè mở miệng nói.
"A, được." Tiểu Thiên rất tự nhiên gật đầu
một cái, thật ra thì nàng cũng không cần tị hiềm cái gì, dù sao bây giờ nhìn
lại, hai người nói thế nào đều là hai vợ chồng, nằm chung ở trên một cái giường
cũng coi là bình thường đi.
Chỉ cần hắn không yêu nàng là tốt rồi, mà thật ra thì
như bây giờ không phải là rất tốt sao? Sẽ không giống như trước đây, động một
chút là cãi nhau, càng sẽ không quá mức thân mật.
Chỉ cần không yêu là tốt rồi. Chỉ cần không yêu!