“Niếp Tiểu Thiên! ! !” Hoàng Phủ Tấn tức giận đến mức
dùng một chưởng vỗ vào khung cửi bên cạnh, chỉ một thoáng, khung cửi và đám vải
dệt kia biến thành gỗ vụn, mà mấy nữ nhân kia vất vả lắm mới làm được nay đã vỡ
tan.
Mắt thấy thành quả lao động chính mình bị Hoàng
Phủ Tấn hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhóm nữ phu này trong lòng tuy khó chịu,
nhưng hoàn toàn không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng ủy khuất trong mắt lại
không thể giấu diếm được, điểm này, Tiểu Thiên đương nhiên là chú ý tới .
“Chết tiệt!” Một tay lấy tay Hoàng Phủ Tấn đẩy
ra, Tiểu Thiên từ trên mặt đất nhặt lên vải dệt đã sắp hoàn thành, quay đầu,
nhìn Hoàng Phủ Tấn, lớn tiếng mắng “Ngươi, tên bạo quân này rốt cuộc có biết
tôn trọng thành quả lao động người khác hay không, người ta tân tân khổ khổ
thức bao đêm mới dệt ra, bàn ty chó của ngươi vung một cái lập tức liền làm
hỏng, ngươi là hoàng đế thực rất giỏi có phải hay không? Ta. . . . . .” Tiểu
Thiên tức giận đến nghiến răng , nàng nổi giận, thật muốn đem xăng tưới lên
người tên cẩu hoàng đế này người, sau đó một phen hỏa thiêu hắn.
“Ngươi như thế nào?” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở
miệng nói. Nữ nhân chết tiệt này đêm nay định vũ nhục hắn bao nhiêu lần?
Trước nguyền rủa hắn đoản mệnh, sau đó cười nhạo
hắn cấp bậc rất thấp, mắng hắn bạo quân còn nói hắn vươn tay chó, nàng rốt cuộc
ăn bao nhiêu gan hùm mật gấu, dám đối với hắn như vậy ?
Trong thanh âm Hoàng Phủ Tấn hàm chứa lửa giận,
cho nên mọi người chung quanh nghe thấy, bọn họ đều vì Tiểu Thiên tuôn mồ hôi
lạnh.
Mà Tiểu Thiên dường như bị lửa giận thiêu hết lí
trí, nên hoàn toàn không để ý đến không khí biến đổi này.
“Ta. . . . . . Ta như thế nào?” Chỉ vào chính
mình, Tiểu Thiên cầm lấy ghế trên mặt đất, hướng Hoàng Phủ Tấn tấn công, “Ta
đánh ngươi!”
Tất cả mọi người ở hiện trường đều hét thất thanh,
Hoàng hậu nương nương này chắc chắn điên mất rồi, nàng dám lấy ghế đánh Hoàng
Thượng!
“Hoàng hậu nương nương, ngài bình tỉnh một chút
a.” Không có cách nào, mấy nữ nhân kia, đều liều mạng dùng sức giữ chặt lấy
Tiểu Thiên.
Nếu để cho nàng cùng Hoàng Thượng đánh tiếp,
Hoàng hậu nương nương này cũng thật muốn đi gặp Diêm Vương gia .
Bị Tiểu Thiên bất thình lình cầm ghế phang tới
không hề phòng bị trúng vào đầu, Hoàng Phủ Tấn quả thực là giận đến điên rồi!
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn dám lấy ghế đánh
trẫm!” Nếu không vì nghĩ đến hoàng tổ mẫu, hắn thật muốn lập tức lấy mạng chó
của nữ nhân chết tiệt này ! ! !
“Ta đánh ngươi thì làm sao , ta. . . . . . Ai
nha, các ngươi đừng kéo ta .” Tiểu Thiên đá chân, thực hận không thể một cước
đá chết Hoàng Phủ Tấn.
“Nương nương, ngài bình tỉnh một chút a.”