“Bình tĩnh không được, mau thả ta ra!” Dưới chân không
ngừng đá, luồng lửa giận trong lòng kia không ngừng tăng lên. Cẩu hoàng đế, mở
miệng ngậm miệng đều mắng ta là dâm phụ, ngươi có cái tư cách gì mắng ta dâm
phụ, bốn chữ ham mê tửu sắc không ai thích hợp hơn so với ngươi!Ta thật sự rất
kỳ quái ngươi đã chịu qua kích thích gì nên mới biến ngươi thành biến thái như
vậy. . . . . Ngô. . . . . .” Tiểu Thiên còn muốn tiếp tục mắng , nhưng bị tập
thể mọi người đều bịt kín miệng.
“Ngô. . . . . . Ngô. . . . . .” Bị những người này che
miệng, lại lôi kéo thân mình, Tiểu Thiên hiện tại ngoài đá chân, cái gì đều làm
không được.
Ai ~~~ này Hoàng hậu nương nương cũng quá kích động
đi.
Câu nói cuối cùng kia của Tiểu Thiên làm cho sắc mặt
Hoàng Phủ Tấn trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng vào lúc này mang theo một tia
đau đớn.
“Đem nàng thả ra!” Tầm mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng
quét về phía đám nữ phu, “Ai lôi kéo nàng, liền chôn cùng nàng !”
Vừa dứt lời, mấy nữ phu kia lập tức buông Tiểu Thiên
ra, chỉ thấy nàng mất trọng tâm cả người thẳng tắp ngã ở đích trong lòng ngực
Hoàng Phủ Tấn .
“Chết tiệt, địa phương nào không té, cố tình té. . . .
. .” Tiểu Thiên mắng ngẩng đầu, khi tiếp xúc đến nét đau đớn chợt lóe lên trong
mắt Hoàng Phủ Tấn, những lời nói tiếp theo của Tiểu Thiên bị nghẹn ngay yết
hầu.
Nhìn thấy máu từ Thái dương Hoàng Phủ Tấn chảy xuống,
còn có đau đớn trong mắt không thể che dấu kia, làm cho tâm Tiểu Thiên căng
thẳng, trong lòng hiện lên một tia áy náy không hiểu được .
“Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng!” Tiểu Thiên ngây ngẩn
cả người, không tự chủ được đưa tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào thái dương Hoàng Phủ
Tấn một chút , lại bị hắn một chưởng hất ra.
Cằm bị Hoàng Phủ Tấn gắt gao chế trụ , “Niếp Tiểu
Thiên, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện hoàng tổ mẫu trường mệnh trăm tuổi, nếu
không, ngươi đời này cũng đừng nghĩ sẽ được sống lâu!”
Một tay đẩy nàng ngã trên mặt đất, Hoàng Phủ Tấn xoay
người, rời khỏi lãnh cung.
Chính là khóe mắt mang theo đau đớn kia lại không hề
quên ánh vào trong mắt Tiểu Thiên .
Bất chấp đau đớn trên cánh tay, Tiểu Thiên từ trên mặt
đất đi lên. Ôm lấy khuỷu tay phát đau, nàng nhíu lại mi đứng lên tự nói, “Tại
sao trong ánh mắt hắn đầy vẻ đau lòng như thế?”
Nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn cứ đi rồi như vậy , mọi người
đều nặng nề mà thở phào, trong lòng âm thầm thở dài: Nguy hiểm thật a, hoàng
hậu này thật đúng là vô pháp vô thiên, Hoàng Thượng không giết nàng, mà để nàng
tiến lãnh cung, thật đúng là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn .