Nàng thật rất hối hận mình cái gì cũng không suy tính
cứ như vậy đem Hoàng Phủ Tấn mang đến Công Tước sơn, để cho hắn gặp nguy hiểm.
Mắt thấy người công kích Hoàng Phủ
Tấn càng tới càng nhiều, Tiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là hô lên:
"Ngươi mau buông ta ra a, như vậy rất nguy hiểm !"
"Thiên Thiên, ta sẽ không buông nàng ra đâu. Nàng
yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng!" Hoàng Phủ Tấn đang cùng bọn thị vệ giao thủ,
liền nói ra lời nói này với Tiểu Thiên.
Lời của hắn lần nữa làm cho Tiểu Thiên lo lắng, nhìn
hắn dùng một tay cùng nhiều người như vậy giao chiến, bên này còn phải phân tâm
bảo vệ nàng, cho dù võ công của hắn có khá hơn nữa, cũng không thể có thể đánh
qua được nhiều người như vậy a. Nàng không thể để hắn có chuyện.
"Ngươi mau buông ta ra a, ta không cần ngươi bảo
vệ!" Tiểu Thiên từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn muốn thoát ra, nhưng
Hoàng Phủ Tấn ôm nàng quá chặt, nàng thế nào đều không thể thoát ra.
"Thiên Thiên, ta biết nàng vẫn còn trách ta, vẫn
còn bực tức với ta. Nhưng ta thật sự không thể buông nàng!" Hoàng Phủ
Tấn lúc này đã có điểm sức cùng lực kiệt rồi, chỉ có miễn cưỡng chống lại
những tên thị vệ kia. Hắn biết lúc này nhất định phải bảo vệ tốt người con
gái trong ngực hắn, không để nàng bị một tia tổn thương.
"Không phải, ta là nói. . . . . ." Biết
Hoàng Phủ Tấn hiểu sai lầm ý của nàng, nàng thật muốn giải thích, lại chỉ cảm
giác được đôi mắt một trận cay cay đau nhói, đau đến mức nàng không nhịn
được kêu thành tiếng.
Nàng che cặp mắt đau dữ dội.
"Thiên Thiên!" Tiểu Thiên không nhìn thấy
chung quanh tất cả, chỉ nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Hoàng Phủ
Tấn. Ngay sau đó, liền lần nữa bị Hoàng Phủ Tấn ôm chặt, nàng hoàn
toàn ở trong ngực Hoàng Phủ Tấn .
"Thiên. . . . . . Thiên Thiên, ta bảo vệ
nàng!" Tiểu Thiên mặc dù không nhìn thấy, nhưng lời Hoàng Phủ Tấn lại rõ
ràng truyền vào lỗ tai của nàng. Nghe được những lời này nàng rất khổ cực, đồng
thời, nàng còn cảm giác được Hoàng Phủ Tấn đang khó khăn cùng địch quân giao
chiến.
Một lúc lâu sau, nàng mới từ từ cảm giác được khóe mắt
không còn cay đau nhói, tầm mắt cũng rõ ràng hơn.
Khuôn mặt Hoàng Phủ Tấn vào lúc này giọi vào mi mắt của nàng, có
vẻ rất yếu ớt, nàng không biết đây là bởi vì sức cùng lực kiệt hay là do
có nguyên nhân khác.