Edit: Cá trê
“Ngươi mau buông tay ra, nếu còn tiếp tục như vậy
ngươi sẽ bị thương!” Tiểu Thiên hướng về phía Hoàng Phủ Tấn hô lên một lần
nữa, trong lời nói của nàng khó nén được sự khẩn trương.
Nàng rất muốn thoát ra khỏi vòng tay của Hoàng Phủ
Tấn, nhưng Hoàng Phủ Tấn lại càng ôm chặt, vào lúc này hắn đối phó với quân
địch đã có chút lơ đãng, nhưng hắn còn tạo ra một khe hở hướng tới Tiểu Thiên
nói: “Trẫm bị thương thì không có chuyện gì, nhưng trẫm tuyệt đối không để cho
nàng bị thương!”
“Ngươi.......” Những lời nói của Hoàng Phủ Tuấn khiến
cho Tiểu Thiên không biết phải nói gì, nhưng trong khóe mắt của nàng chợt hiện
lên một tia ấm áp.
Nàng đã nói hắn là hoàng đế ngốc mà, còn có thể trở
thành như vậy, chỉ lo cho nàng, không chút quan tâm đến an nguy của bản thân
mình, hắn chẳng lẽ không biết tính mạng của hắn còn quan trọng hơn so với bất
kì một ai khác sao?
Mắt thấy động tác của Hoàng Phủ Tấn càng lúc càng
chậm, chuyển thành thế bị động, Tiểu Thiên lại càng khẩn trương, bởi vì lúc này
sắc mặt của Hoàng Phủ Tấn đã tái nhợt hơn so với lúc trước.
Đồng thời, lực đạo của Hoàng Phủ Tấn quấn bên hông
nàng đã được nới lỏng, đẩy nàng thoát ra khỏi vòng vây, thật ra đối phó với mấy
tên lính quèn đối với nàng không khó khăn gì, nhưng Hoàng Phủ Tấn lại bảo vệ
nàng giống như bảo vệ chính tính mạng mình, mắt thấy những tên thị vệ kia tiếp
tục liều mạng tấn công Hoàng Phủ Tấn, sự sợ hãi càng hiện lên rõ rệt trong mắt
Tiểu Thiên,đang ở trong lúc tuyệt vọng, tên thị vệ tấn công Hoàng Phủ Tấn đột
nhiên ngã xuống đất, cho đến khi nang hiểu thì trên lưng bọn thị vệ đã có thêm
vài mũi tên!
“Đem những người này bắt lại toàn bộ!” Thanh âm Đoạn
Ngự vang lên phía sau lưng Như Mộng, trong mắt Như Mộng khó nén nổi sự kinh
hoàng.
Đoạn Ngự? Sao hắn lại tới đây?
Đôi môi Như Mộng xuất hiện một tia run rẩy nhỏ.
“Ngự?” Sự uy hiếp trước mắt mình đột nhiên biến mất,
nghe được thanh âm của Đoạn Ngự khiến cho Hoàng Phủ Tấn như nhấc được tảng đá
lớn trong lòng, may nhờ Đoạn Ngự tới, nếu không, hắn cùng Thiên Thiên....
Thiên Thiên?
Nghĩ đến Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn chợt nghiêng đầu,
mới vừa rồi cảm giác được Tiểu Thiên từ trong lồng ngực mình thoát ra, hắn rất
muốn kéo nàng nhưng lực bất tòng tâm. Khi quay đầu lại thấy Tiểu Thiên đang ở
bên cạnh, lúc này tâm của hắn mới nguôi ngoai.
“Thiên.....Thiên Thiên, nàng......Nàng không sao
rồi......”
Lời còn chưa nói hết, hắn đã ngã xuống trước mắt mọi
người.
“Tấn!”
“Hoàng thượng!”
Đoạn Ngự cùng Tiểu Thiên đều bị hắn hù dọa, luống
cuống, nhất là Tiểu Thiên, bị dọa đến mức sững sờ, không thể nhúc nhích, nước
mắt dần dần chảy ra.