Vừa đi vừa lau khóe mắt, nàng trong lúc vô tình đi
tới bên ao hoa sen.
Dưới chân không cẩn thận, nàng bị vấp phải đá nên trật
chân té trên mặt đất, đau đến rơi lệ, lòng bàn tay cũng đã rơm rớm máu.
Nhìn tia máu nhàn nhạt, trí nhớ trở lại khi nàng
xông vào Lan Uyển, một hình ảnh đột nhiên thoáng qua trong đầu của nàng.
"Ngươi vẫn chưa chịu dậy sao?"
Trong đầu thoáng qua lời ngày đó Hoàng Phủ Tấn nói với
nàng..., mặc dù mang theo nhàn nhạt cười nhạo, nhưng vào lúc này nghe tới,
những lời này đó mang theo bao nhiêu cưng chìu.
Nàng ngã xuống trước mặt Lan Phi, tay chân bị
thương làm thế nào cũng không đứng lên nổi. Mặc dù đêm đó nàng chọc hắn tức
chết đi được, hắn vẫn không nhẫn tâm cứ bỏ lại nàng như vậy. Người có địa vị
trên vạn người lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ôm
nàng trở về Vũ Phượng Cung, còn tự tay băng bó cho nàng. Ôn nhu ngày
đó đến bây giờ cũng vẫn làm cho nàng đau lòng.
Nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi hốc mắt, nhỏ
xuống vết thương rớm máu, có chút chua xót, đau nhói.
"Tấn, khi nào thì ngươi mới tỉnh lại, ta thật mệt
quá, rất muốn ngươi ôm ta một cái. Tấn!" Nước mắt như mưa, một giọt lại
một giọt chảy xuống đến lòng bàn tay của nàng, nhưng nàng không có cảm giác,
tâm đau đã chiếm cứ tất cả.
Ngẩng đầu lên, nàng mới chú ý tới mình ở bất tri bất
giác đã đến bên ao sen.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi là muốn cho trẫm đem
ngươi ném ở nơi này phải không?"
. . . . . .
"Được, ngươi đã sợ đau, trẫm cũng không ném ngươi
vào nơi cứng rắn!"
. . . . . .
Đêm đó, Hoàng Phủ Tấn ôm nàng trở về Vũ Phượng Cung
thì ở chỗ này đùa giỡn một màn. Lại một lần nữa để cho Tiểu Thiên khổ
sở khóc ra thành tiếng.
"Tấn, Thiên Thiên rất nhớ ngươi a, rất nhớ, rất
nhớ. . . . . ."
Co rúc thân thể nhỏ bé, nàng ngồi dưới đất, vùi
đầu giữa hai gối, không tiếng động khóc sụt sùi. Có mấy cung nữ
đi qua, thấy Tiểu Thiên ngồi dưới đất, thân thể run rẩy rõ ràng cho thấy đang
đè nén khóc, không dám tiến lên quấy rầy, bọn họ không thể làm gì khác hơn
là tiến đến đường vòng mà đi.
"Thiên Thiên, trên đất quá lạnh, mau dậy đi, đừng
ngồi dưới đất." Bị người từ phía sau nhẹ nhàng ôm ở trong ngực, một thanh
âm ôn nhu ở bên tai của nàng vang lên, làm cho thân thể Tiểu
Thiên càng thêm run rẩy, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng
không có.