Thân thể Tiểu Thiên bởi vì vòng tay ấm áp và bờ ngực
rộng lớn được ôm từ phía sau làm cho nàng không dám tin mà run rẩy, nàng thủy
chung không dám quay đầu lại, cái nỗi sợ hãi cùng không chân thực phát ra từ
nội tâm đã chiếm hết toàn thân của nàng, làm cho nàng sợ cái loại cảm giác từ
đám mây rơi xuống đến đáy cốc, cho dù sẽ không rơi tan xương nát thịt, cũng sẽ
để cho nàng đau thật lâu.
Thấy thân thể nhỏ bé của Tiểu Thiên run rẩy, phía sau
nàng, Hoàng Phủ Tấn đau lòng nhíu mày, đem nàng ôm càng thêm chặt một
chút, hắn biết, nàng rất sợ, nàng sợ đây chỉ là sự cảm nhận sai lầm của nàng,
sợ hắn vẫn không tỉnh lại, sợ lúc nàng xoay người, thấy cũng không phải là hắn.
"Thiên Thiên, ngoan, nghe lời, đừng ngồi dưới
đất." Hoàng Phủ Tấn để sát vào bên tai nàng, lại một lần nữa ôn nhu nói.
Ngón tay nghịch qua sợi tóc hỗn loạn của nàng, ôn nhu như vậy để cho Tiểu
Thiên cảm thấy quen thuộc như vậy, lại quen thuộc đến mức đau lòng.
Một lúc lâu sau, đôi môi run rẩy của nàng mới từ trong
miệng chậm rãi thốt ra mấy chữ, "Tấn. . . . . . Tấn, là ngươi sao?
Tấn!" Lời này vừa rơi xuống, nước mắt cũng đi theo từ trong hốc mắt chảy
tràn ra.
"Ừ, là ta, thật sự là ta." Hoàng Phủ Tấn đem
nàng ôm thật chặt, "Thiên Thiên, nàng quay lại, có được không?"
Hoàng Phủ Tấn cảm giác được thân thể của Tiểu Thiên
cứng lại, một lúc lâu sau, nàng mới lấy can đảm chậm rãi xoay người lại, nhìn
thẳng vào ánh mắt ôn nhu kia của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên cũng không khống chế
được nữa, cảm xúc đè nén đã lâu vào lúc này hoàn toàn bộc phát ra ngoài.
"Ô ~~~ Tấn, ngươi rốt cục đã tỉnh lại, ngươi đã
tỉnh lại, ta rất nhớ ngươi ~~~" Nàng giống như một đứa bé, hai tay ôm lấy
cổ Hoàng Phủ Tấn, cằm tựa vào trên bả vai hắn, khóc đến trái tim đau đớn, nước
mắt một giọt lại một giọt nhỏ xuống trên lưng Hoàng Phủ Tấn, nong nóng ,
lại mang theo sự thẩm thấu ấm áp.
Mặc dù tỉnh, nhưng vết thương của Hoàng Phủ
Tấn cũng chưa khỏi hẳn, một động tác nho nhỏ cũng sẽ dễ dàng làm động
tới vết thương của hắn, nhưng hắn vẫn cố nhịn.
Khó khăn đưa tay, vỗ nhè nhẹ lên lưng của Tiểu Thiên,
bởi vì nức nở mà không ngừng run rẩy, khóe miệng của hắn khẽ nhếch thành một nụ
cười ôn nhu yếu ớt, "Ừ, ta đã tỉnh, ta đã từng hứa với Thiên
Thiên rồi, về sau vẫn phải yêu nàng, dĩ nhiên phải tỉnh lại chứ."
Đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, Hoàng Phủ Tấn có vẻ
an tâm dị thường.