Mấy ngày nay, nhờ thuốc của thái y, độc tính trong
người Tiểu Thiên khống chế được, chẳng qua, trong lòng ai ai cũng đều hiểu, đây
là trị ngọn chứ không trị gốc, nếu không lấy được giải dược của Tịch Huyễn
quốc hoặc không tìm được Ám Dạ mà nói..., nàng cách cái chết không quá một
bước.
Mỗi ngày nàng đều coi nó như ngày cuối cùng đã tới,
cùng Hoàng Phủ Tấn sống chung, cảm thấy thời gian vô tình nhiều hơn, có lúc,
nàng thậm chí còn muốn thời thời khắc khắc dính vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn,
nàng muốn đem toàn bộ thời gian về sau dành cho hắn.
Hôm nay, nàng thừa dịp Hoàng Phủ Tấn vào triều, tự
mình đi một chuyến đến Thái Y Viện.
"Nương. . . . . . Nương nương!" Thấy là Tiểu
Thiên, Lý Tĩnh chợt từ trên ghế bật dậy.
"Lý Thái y mời ngồi xuống nói chuyện đi."
Vẫn tiến lên phía trước, Tiểu Thiên từ một bên ghế ngồi xuống, mục đích nàng
tới lần này, chỉ là muốn biết, thời gian của mình còn bao lâu.
"Nương nương, xin mời ngài nói." Lý Tĩnh
không có ngồi xuống, chỉ mang bộ mặt sợ hãi nhìn Tiểu Thiên.
Thấy dáng vẻ này của Lý Tĩnh, Tiểu Thiên cũng không
muốn nhiều lời, hiện tại những thứ này đều không phải là chuyện quan trọng,
quan trọng nhất chính là mạng nhỏ này của nàng.
Bây giờ mới biết, thì ra là nàng đối mặt với thời điểm
sinh tử còn có thể bình tĩnh như vậy.
Đưa mắt nhìn về phía thái y, nàng trực tiếp mở miệng
nói: "Thái y, ta muốn biết ta còn có thể sống bao lâu!"
"Nương. . . . . . Nương nương!" Lý Tĩnh chợt
ngẩng đầu lên, hắn không nghĩ đến Tiểu Thiên sẽ trực tiếp hỏi như vậy,
thậm chí, trong mắt của nàng, Lý Tĩnh không thấy được một tia sợ hãi đối với tử
vong.
Chẳng lẽ nương nương cũng có thể đem sinh tử nhìn thấu
sao?
"Thái y, ngươi đừng kinh ngạc, trực tiếp nói cho
ta biết là được." Lúc này Tiểu Thiên, có vẻ rất nhạt.
"Hồi. . . . . . Hồi nương nương, nhất. . . . . .
Nhiều nhất nửa. . . . . . Nửa tháng!" Lý Tĩnh đột nhiên cảm thấy mình thật
là tàn nhẫn, hắn lúc này giống với Diêm Vương trước mặt phán quan, đang
quyết định sinh tử một cô gái mới 18 tuổi.
"Nửa. . . . . . Nửa tháng!" Tiểu
Thiên tâm nhói lên, nguyên tưởng rằng mình sẽ nghĩ rất thoáng, chỉ khi nào
biết mình gần cái chết thì mới phát hiện, thì ra là trong lòng mình còn mang
nhiều như vậy, nam nhân nàng yêu, nam nhân nói cả đời chỉ nắm tay nàng, nam
nhân nói chỉ cùng nàng sanh con, bảo nàng thế nào bỏ đi được, bất thay
đổi yêu nàng, nàng làm sao có thể nhẫn tâm dứt bỏ?