Nước mắt trong mắt bất giác trào ra, nàng nhìn thái y,
lần đầu tiên xuất hiện cầu xin, "Thái y, thật. . . . . . Thật không có
biện pháp khác sao?"
"Nương nương. . . . . ." Thái y cắn môi
dưới, nhíu mày, khó khăn nhìn Tiểu Thiên, nhất quốc chi mẫu cao cao
tại thượng, bất quá chỉ là nữ hài nhi mười bảy mười tám tuổi, tại sao ông trời
cứ vô tình, trơ mắt đem sinh mạng nàng cướp đi như vậy?
Nàng cùng hoàng thượng yêu nhau đã gặp bao khó khăn
như vậy, đã trải qua một lần sinh ly tử biệt, vì sao còn muốn cho hai người này
lại trải qua lần nữa.
Ông trời nha, ông làm sao nhẫn tâm a.
Cuối cùng, Lý Tĩnh quỳ xuống ở trước mặt Tiểu Thiên,
"Nương nương, xin thứ cho thần. . . . . . Quả thật không thể làm gì được,
trừ phi lấy được giải dược nước Tịch Huyễn hoặc là tìm được Ám Dạ."
Tuyên bố vô tình này của Thái y làm tâm Tiểu
Thiên hoàn toàn rơi xuống đến đáy cốc.
"Thái y, đừng nói cho hoàng thượng!" Khóe
miệng của nàng nhấc lên khổ sở, mất hồn từ trên ghế đứng lên, từng bước từng
bước hướng cửa Thái Y Viện khó khăn thẳng bước đi ra ngoài.
Nửa tháng? Cũng chỉ có thời gian nửa tháng?
Tấn, ta. . . . . . Ta không bỏ được ngươi a.
Nước mắt lại một lần nữa không chút kiêng kỵ trào ra.
Nàng hiện tại thống hận ông trời tàn nhẫn, nếu để
bọn họ yêu nhau, vì sao hết lần này tới lần khác không để cho bọn họ ở chung
một chỗ, nếu không thể ở chung một chỗ, vì sao phải cho nàng một đoạn triền
miên không có kết cục.
Vì sao phải để cho nàng trước khi chết còn phải trải
qua đoạn mê luyến khó có thể dứt bỏ này.
Hậu cung ba nghìn duy ta độc sủng, độc sủng, lục
cung mỹ quyến duy ta độc yêu, nhược thủy ba ngàn, chỉ uống duy nhất một bầu,
tại sao, tại sao phải tàn nhẫn như vậy, tại sao muốn cứng rắn đem sinh
mạng nàng tàn nhẫn tước đoạt đi như vậy.
Trước mắt lại tối sầm một lần nữa, lần này Tiểu Thiên
quật cường không ngừng bước, ở nơi này trong bóng tối, nàng dò dẫm đi tới, nàng
muốn cho ông trời biết, cho dù là mù, mặc dù nàng chỉ có thể sống nửa tháng,
nàng cũng muốn đi từng bước vững vàng cho ông ta nhìn.
Nàng giận dỗi không nhờ giúp đỡ, bóng tối kia kéo
dài thì nàng làm như không thấy, động tác dưới chân từ từ tăng nhanh, trong
bóng tối, nàng bị hoa ven đường trật chân té trên mặt đất, bàn tay bị gai trên
cành hoa cào rách vài đường chảy máu.
Nước mắt không tiếng động rơi xuống, nàng cúi đầu,
thanh âm trong đầu nàng không ngừng lẩn quẩn, "Tấn. . . . . ."