Hướng về phía tiểu nhị mà bỏ lại những lời này, nàng
sử dụng Lăng Ba Vi Bộ, từ cửa sau chạy ra ngoài.
"Mau lên, là Hoàng hậu nương nương, mau đuổi
theo!" Thấy Tiểu Thiên chạy, Lam Diệc gấp đến độ trực tiếp đẩy những người
đó ra, đuổi theo hướng Tiểu Thiên vừa chạy trốn.
Cũng không biết mình chạy bao lâu, nàng vẫn cảm giác
được sau lưng bị một đám thị vệ không ngừng đuổi theo, bên tai không ngừng
truyền đến tiếng ồn ào của bọn họ, một câu lại một câu ‘Hoàng hậu nương
nương’ làm cho hốc mắt nàng ẩm ướt.
"Cũng đã sắp không phải nữa rồi." Nhìn phía
sau không có thân ảnh của thị vệ nữa, Tiểu Thiên che lại bờ ngực nặng nề
lần nữa, mi mắt thõng xuống mất mác, khóe mắt thoáng qua một tia đau đớn.
Đúng vậy, nàng đã sắp không phải là Hoàng hậu nương
nương nữa rồi, hoặc là nói, nàng đã không phải.
"A ~~" Khổ sở nâng khóe miệng lên, nước
mắt của nàng lướt qua gương mặt, theo chiếc cằm mảnh khảnh của nàng nhỏ xuống.
"Mau, tìm nhanh lên một chút, nhanh một
chút!" Thanh âm của Lam Diệc vang lên lần nữa, dọa cho Tiểu Thiên sợ đến
mức chuẩn bị chạy trốn lần nữa.
Cái gì, tầm mắt trước mắt lần nữa tối xuống, chân nàng
mất đi tất cả khí lực, một chút cũng không thể nhúc nhích.
Đây là triệu chứng lúc Minh Hoa độc phát tác cao hơn
một tầng, hơn nữa, tình cảm trong lòng càng sâu, tốc độ độc phát sẽ càng nhanh.
Bên tai truyền đến thanh âm bọn thị vệ không ngừng
truy tìm, nàng gấp đến mức mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, nhưng bóng tối trước mắt
vẫn không hề thối lui, dưới chân cũng không cách nào di động được nửa bước.
Trong lúc nàng chờ bị bọn họ mang về, bên cạnh đột
nhiên vang lên một thanh âm ấm áp động lòng người, kéo hông của nàng qua, nhẹ
nhàng bay về phía trước, "Đi theo ta!"
"Vâng, cám ơn!" Trong bóng tối, nàng không
biết người này là ai, chẳng qua là thanh âm ấp áp cuốn hút này lại làm cho nàng
cảm thấy không khỏi an tâm.
Lần này bóng tối trước mắt Tiểu Thiên kéo dài một thời
gian thật lâu, nàng cũng không biết nam tử bên cạnh này sẽ mang nàng đi đâu,
điểm này nàng cũng không thèm quan tâm đến, dù sao nàng cũng chỉ là người đang
ngồi chờ chết, coi như thật sự bị hắn bán, người mua nàng cũng lỗ thật to.
Tóm lại, hiện tại nàng đem hết tất cả những suy nghĩ
của mình nghĩ một cách thật thoáng, bất kể nam tử kia mang nàng đi đâu, chỉ cần
giúp cách xa cấm vệ quân là tốt nhất.
Cảm giác thấy mình được nam tử này mang theo bay một
lúc thật lâu mới từ từ để xuống, mà lúc nàng đặt chân xuống đất, tầm mắt của
nàng cũng từ từ sáng lên, đã sớm quen với cảm giác lúc sáng lúc tối này,
nàng cũng không cảm thấy khó chịu bao nhiêu.