"Cám. . . . . ." Tiểu Thiên mở to mắt, định
quay sang nam nhân đó thốt lên lời cảm tạ thì lại bị đôi mắt xinh đẹp
kia làm cho cả kinh ngây ngẩn cả người.
Trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Thật là một nam nhân tuấn tú, nhất là cặp mắt
câu hồn này, nếu nữ nhân gặp được, tuyệt đối chạy không thoát khỏi sự
quyến rũ của hắn.
Sống mũi rất thẳng, khóe môi nhếch lên thành nụ
cười như có như không. Hắn làm cho người ta có cảm giác giống như gió xuân
ấm áp, mềm mại, rất thoải mái, không có cảm giác bị đè nén.
Lần đầu thấy hắn, hoàn toàn khác hẳn với cảm giác lần
đầu nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng sẽ làm cho người ta
chùn bước, mà tên nam tử trước mắt này, lại làm cho người ta không tự chủ được
muốn dựa vào gần, hắn làm cho người ta có cảm giác thật rất thoải mái.
Chỉ tiếc ——
Nàng không có tâm tình đi thưởng thức một người đàn
ông như vậy. Mới vừa rồi lúc nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn, lòng của nàng vẫn không tự
chủ được đau đớn một lúc lâu, mỗi khi đau lòng ập tới, trước mắt sẽ biến thành
màu đen, ngực sẽ nóng rực giống như bị dã thú tập kích lần nữa.
Nàng cho là mình có thể vô tâm, có thể chết tâm, nhưng
vật gì đó bên ngực trái càng không ngừng nhúc nhích, nàng làm sao có thể vô
tâm, có thể chết tâm chứ?
Rũ mắt xuống, nàng lễ phép đối với nam tử trước
mắt gật đầu một cái, "Đa tạ đã cứu giúp!"
"Một cái nhấc tay mà thôi." Nam tử khẽ cười
nhún vai, lộ ra một hàng hàm răng trắng noãn đối với Tiểu Thiên.
Vẫn là câu nói trước kia, nếu thấy nam nhân dáng vóc
xinh đẹp đến như thế này, chẳng khác nào buộc nam nhân khắp thiên hạ đi tự sát!
Nàng đã từng nói qua với Hoàng Phủ Tấn như vậy.
Đáng chết, tại sao lại nghĩ đến hắn!
Tiểu Thiên không vui nhíu mày.
Chỉ nghe nam tử tiếp tục mở miệng nói: "Những tên
quan binh đó, tại sao muốn bắt ngươi?"
Câu hỏi của nam nhân này lại làm cho trái tim Tiểu
Thiên chìm xuống lần nữa: "Không có gì, trộm đồ của bọn họ, nên bọn họ
muốn bắt ta về quy án đó.”
Nàng thuận miệng viện một lý do.
Nam tử nhìn Tiểu Thiên một lúc lâu không nói gì, lát
sau, hắn mới cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: "Xem ra mặt mũi ngươi rất
lớn, trộm thứ gì ngay cả cấm vệ quân của hoàng cung cũng xuất động."
Lời nói của nam tử không quen biết này đã làm cho
trong lòng Tiểu Thiên khẽ run mấy cái. Bất quá, dù sao nàng mới vừa
rồi lấy cớ cũng là thuận miệng mà thôi, nàng không cần biết nam tử có tin
hay không, những thứ này cũng không cần thiết giải thích, giữa nàng cùng hắn
cũng sẽ không gặp mặt nữa mà.